CHƯƠNG 228: RẤT CÓ ẨN Ý
Mai Thùy Hân đang phân tâm, cánh tay đột nhiên bị Cẩm Tâm vỗ nhẹ, sau đó nghe thấy giọng nói mỉa mai của Cẩm Tâm: “Tổng giám đốc Trịnh hôm nay thật sự rất vui vẻ, thần sắc rạng rỡ, phong độ ngời ngời nha!”
Mai Thùy Hân ngước lên nhìn, Trịnh Thiên Ngọc mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mái tóc ngắn bóng mượt được chải chuốt tỉ mỉ, dáng vẻ đúng chuẩn chú rể, anh đang mỉm cười đứng trước mặt bọn cô.
Cẩm Tâm nói đúng, anh quả thực hân hoan, vóc dáng nhất đẳng, phong độ ngời ngời, bộ lễ phục phù hợp khiến anh trở nên vô cùng đẹp trai, đàn ông trong cả đại sảnh đều làm nền cho anh.
Trước đây cảm thấy anh mặc áo phông đơn giản thì đã rất đẹp trai rồi, bây giờ mới biết, anh mặc vest lại càng đẹp trai hơn.
Nghe thấy sự cười nhạo của Cẩm Tâm, Trịnh Thiên Ngọc cũng không tức giận, ý cười chạm đến đáy mắt: “Vậy sao? Cảm ơn quá khen rồi, Cẩm Tâm, cô hôm nay cũng rất đẹp. Bảo bảo trong bụng vẫn tốt chứ?”
Mặc dù đang nói chuyện với Cẩm Tâm, nhưng ánh mắt của anh lại không bỏ sót động tác nào của Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân rũ mặt xuống, yên lặng đứng bên cạnh. Lễ đính hôn của người đàn ông cô yêu, vị hôn thê không phải là cô. Càng máu chó hơn, cô vẫn đến tham gia buổi lễ đính hôn này.
Cẩm Tâm không ngờ Trịnh Thiên Ngọc lại mặt dày như vậy, có chút hơi bất ngờ: “Cảm ơn đã quan tâm. Bảo bảo rất khỏe. Tạm biệt!”
Trịnh Thiên Ngọc lại không có ý tạm biệt, khóe miệng của anh cong lên, tâm trạng tốt đến bất ngờ: “Mai Thùy Hân, tôi đoán em sẽ mặc bộ váy này.”
Hả? Chủ đề từ lúc nào lại chuyển sang cô rồi? Mai Thùy Hân ngạc nhiên ngước lên nhìn Trịnh Thiên Ngọc, câu đến cửa miệng cô lại cố gắng nghiến răng, mím chặt môi không đi hỏi anh.
Lời này của Trịnh Thiên Ngọc là có ý gì? Khoe khoang tâm trạng đang rất tốt của anh?
Thấy Mai Thùy Hân không để ý đến anh, Trịnh Thiên Ngọc tự hỏi tự trả lời: “Sự lựa chọn của em không sai, chiếc váy này rất hợp với em. Thùy Hân, em hôm nay cực kỳ xinh đẹp.”
Trong mắt của anh không che giấu sự tán thưởng và kinh diễm, nhìn vẻ mặt hơi ửng đỏ của Mai Thùy Hân.
Đáng chết! Người đàn ông này rốt cuộc có ý gì? Muốn thấy cô trở thành trò cười? Mai Thùy Hân hít một hơi, đang muốn lên tiếng thì Cẩm Tâm hung hăng lườm Trịnh Thiên Ngọc: “Trịnh Thiên Ngọc! Hôm nay hình như là lễ đính hôn của anh, ngang nhiên khen một cô gái khác như vậy, vị hôn thê của anh liệu có biết không?”
Trịnh Thiên Ngọc mỉm cười nhìn Cẩm Tâm: “Cô ấy sẽ biết. Lát nữa, tôi sẽ đích thân nói với cô ấy.”
Nói xong, anh vui vẻ rời đi. Để lại Cẩm Tâm và Mai Thùy Hân bối rối nhìn nhau.
“Thùy Hân, tớ sao cảm thấy lời của anh ta rất có ẩn ý vậy? Cậu thấy sao?” Cẩm Tâm trầm tư nhìn bóng lưng của Trịnh Thiên Ngọc hỏi.
Mai Thùy Hân cũng cảm thấy lạ lạ. Lời nói này của Trịnh Thiên Ngọc rất bất thường. Anh không phải cật lực muốn thể hiện quan hệ của mình trước mặt Hướng Như Lan sao? Thế nào lại nói sẽ chủ động nói lời đó cho Hướng Như Lan?
Lần trước Lâm Phong mua cho cô băng vệ sinh, ‘cuộc hẹn hò’ giữa cô và Trần Hoàng Kiên, anh đều tận mắt nhìn thấy, nếu là trước đây, anh sớm đã nổi điên rồi. Nhưng bây giờ ánh mắt của anh chỉ lạnh đi một chút, căn bản không có hứng muốn đi hỏi tội. Nhưng thấy anh rất sợ Hướng Lan.
Không đúng, buổi lễ đính hôn này, chỗ nào cũng thấy kỳ lạ!