CHƯƠNG 188: TỐT ĐẸP NHƯ VẬY
Khi Mai Thùy Hân tỉnh lại trên giường bệnh thì cũng đã sắp tối rồi.
Phòng bệnh VIP quen thuộc, mùi nước khử trùng quen thuộc. Đau đớn thấu tim ở mắt cá chân đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác ê ẩm và tê dại.
Là ai đưa cô đến? Là Trịnh Thiên Ngọc sao? Anh đang ở đâu?
Ánh sáng trong phòng rất mờ, Mai Thùy Hân cố hết sức đưa tay ra, muốn ấn vào công tắc điện trên vách tường.
Bắp chân không lấy nổi sức, Mai Thùy Hân gắng gượng duỗi cánh tay ra xa hơn chút…
Đột nhiên, cơ thể cô mất thăng bằng, ‘bịch’ ngã xuống khỏi giường.
“Đau quá!” Mai Thùy Hân xoa xoa cùi chỏ bên ngoài, đau đến rơi nước mắt.
Thật xui xẻo quá đi! Cũng chỉ một tháng mà thôi, đây đã là lần thứ hai cô vào viện rồi!
Mai Thùy Hân càng giãy dụa muốn đứng lên lại càng không động đậy được, mà xung quanh không có một bóng người, khiến cô cảm thấy trời đất hoang vu, lại không có một ai có thể dựa vào.
Cửa chính bị người bên ngoài khẽ đẩy ra, tiếng bước chân dồn dập đi đến trước giường của cô.
Mai Thùy Hân ngồi dưới đất dựa vào giường, một chậu cây xanh lớn vừa vặn che khuất người cô. Cô thấy Trịnh Thiên Ngọc ngơ ngác nhìn giường bệnh trống rỗng, sau khi sửng sốt hai giây thì rảo bước đi về phía phòng tắm.
“Thưa ngài, xin hỏi ngài tìm ai?” Hai tay Mai Thùy Hân ôm trước ngực, ung dung cất lời.
Trịnh Thiên Ngọc giống như bị sét đánh, đột nhiên quay đầu.
Trong sắc trời hơi tối, chỉ thấy bên cạnh chậu hoa có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn. Trịnh Thiên Ngọc vội vàng bật công tắc điện trên vách tường.
Ánh đèn chiếu sáng gương mặt đang mỉm cười của Mai Thùy Hân, trong đôi mắt trong suốt của cô chứa đầy ý cười tinh nghịch, đang nghiêng đầu nhìn anh.
Các cơ bắp đang căng chặt vì căng thẳng và sợ hãi lập tức thả lỏng, Trịnh Thiên Ngọc bước nhanh về phía cô, không nói lời nào, đưa tay ôm cô thật chặt vào trong ngực. Anh ôm chặt đến vậy, giống như muốn hòa tan cô vào trong máu thịt của mình.
“Này ngài, sao vừa đến mà đã ôm ôm ấp ấp vậy? Chú ý chút văn minh lễ phép được không?” Mai Thùy Hân chôn đầu vào trong cổ anh, ngửi hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh, nghiêm túc nói.
Trịnh Thiên Ngọc không nói lời nào, cánh tay đỡ lấy đầu cô, một nụ hôn nóng rực kèm theo vui mừng quá đỗi ấn xuống.
Mai Thùy Hân bị anh hôn đến mức ngất ngây, mãi lâu sau mới thở được, tựa trong ngực anh, rất ngây thơ rất vô tội hỏi: “Trịnh Thiên Ngọc, vừa rồi hình như anh căng thẳng sắp khóc rồi?”
Vừa rồi, khi anh thấy không có người trên giường, loại hoảng hốt mất mát trong mắt kia, là ánh mắt mà từ trước đến giờ Mai Thùy Hân chưa từng thấy.
Trịnh Thiên Ngọc nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Đúng vậy, anh cho rằng người nào đó bị người xấu bắt đi, cưỡng hiếp phân thây.”
“Ồ, vì sao anh lo lắng cho cô ấy như vậy?” Mai Thùy Hân biết rõ rồi còn cố hỏi, ánh mắt tinh ranh giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm.
Khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc cong lên: “Bởi vì cô ấy là đồ ngốc nghếch nhất trên đời này, không hề có lòng đề phòng người khác, dễ dàng bị thiệt bị mắc lừa.”
Mai Thùy Hân nản lòng sụp vai xuống, bĩu môi trừng anh: “Trịnh Thiên Ngọc! Anh biết là tôi không phải muốn nghe đáp án này!”
Cô biết anh vẫn là bạn trai của Hướng Như Lan, nhưng đại nạn không chết, hãy mặc cho cô thỏa thích một lần, tùy hứng một lần đi!
Cho dù trời sáng sẽ tạm biệt, một đêm này, cô cũng phải làm cho Trịnh Thiên Ngọc ở bên cạnh mình!
Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc không nhịn được bật cười, xoa tóc cô: “Vậy em muốn nghe đáp án thế nào?”
Rõ ràng là muốn dỗ cô nói ra câu nói kia. Cô sẽ không mắc lừa đâu!
Mai Thùy Hân lườm anh: “Được rồi, không nói chuyện nữa, nói chuyện với anh đúng là lãng phí thời gian.”
Đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra, khập khiễng muốn bò lên giường.
Eo cô bị Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt lấy từ phía sau, môi của anh dán ở một bên cổ cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào trong tai cô: “Bé ngốc, anh yêu em…”
Cả người Mai Thùy Hân chấn động, vui sướng từ đáy lòng lan tràn vào trong mắt. Cô không cử động, cũng không quay đầu, nhưng tựa người sát vào trong lồng ngực của anh hơn, không nhịn được mỉm cười: “Ừm.”
Trịnh Thiên Ngọc bắt đầu cắn vào vành tai cô: “Cứ ‘ừm’ một tiếng như vậy là được sao? Có qua có lại mới toại lòng nhau, em hiểu không?”
Ha ha, không phải chính là muốn nghe cô nói yêu anh sao?
Mai Thùy Hân giả vờ hồ đồ: “Ôi, buồn ngủ quá, tôi muốn đi ngủ.”
Lại bắt đầu giãy dụa bò lên trên giường.
Trịnh Thiên Ngọc ôm cô càng chặt hơn, âm điệu kéo thật dài, mang theo hàm ý uy hiếp: “Mai Thùy Hân…”
Mai Thùy Hân đưa lưng về phía anh, cười tươi đến mức hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhưng bên miệng vẫn rất chững chạc đàng hoàng nói: “Làm gì?”
Trịnh Thiên Ngọc nghiếng răng nghiến lợi: “Em nói anh muốn làm gì? Mau nói! Không nói không được lên giường!”
Tay trái của anh ghìm chặt eo nhỏ của cô, vẫn luôn giam cầm cô trong lồng ngực của mình. Tay phải thì nghiêm khắc trừng phạt bóp mạnh vào mông cô.
Mai Thùy Hân bị anh bóp mà sợ hết hồn, lo anh sẽ bộc phát ‘thú tính’, trong cơn tức giận đè cô lên giường bệnh làm cái kia, vội vàng mơ hồ nói: “Được rồi được rồi, em cũng yêu anh!”
Sau khi nói xong, vốn cho rằng Trịnh Thiên Ngọc sẽ đắc ý bật cười, nào ngờ anh lại không hề có phản ứng gì.
Mai Thùy Hân tò mò quay đầu lại, truy tìm đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!