Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân

CHƯƠNG 187: MỎI MẮT MONG CHỜ

Đột nhiên Mai Thùy Hân quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vừa nhìn thấy, cô bị dọa cho suýt nữa hét ầm lên.

Đằng sau ghế dựa, một con rắn lớn màu đen đang phun lưỡi, dựng thẳng nửa thân trên lên, khè khè trườn về phía cô!

Cái đầu hình tam giác vô cùng hung ác, phần cổ bành ra, có hoa văn hình mắt kính.

Rắn hổ mang! Đây lại là một con rắn hổ mang!

Mai Thùy Hân bị dọa cho không dám cử động, sợ bất kỳ một hành động nào của mình cũng sẽ khiến cho rắn hổ mang hung dữ kia tấn công!

May mắn sau lưng là cửa phòng thay quần áo, Mai Thùy Hân từ từ nhích về phía cửa.

Rất tốt, con rắn cũng không đuổi theo, chỉ là nửa thân trên dựng thẳng trên không trung, nhìn cô bằng cặp mắt tam giác âm u lạnh lẽo.

Rất tốt, rất tốt. Mai Thùy Hân vừa nín thở vừa từ từ giơ tay lên cao, đặt lên trên chốt cửa.

Cuối cùng tay nắm chặt lấy chốt cửa, Mai Thùy Hân dùng hết sức toàn thân, liều mạng kéo một phát!

Hành lang an toàn và rất nhiều người trong suy nghĩ không hề xuất hiện! Cửa đã bị người ở bên ngoài khóa rồi!

Cô không mở được cửa.

Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy qua khuôn mặt trắng nõn, lại từ cần cổ trượt vào lồng ngực, để lại dấu vết mồ hôi lạnh lẽo mà dính dính…

Mai Thùy Hân kéo cửa hoàn toàn khiến con rắn hổ mang tức giận, nó tăng nhanh tốt độ, hoa văn trên cổ hằn ra càng thêm rõ ràng, lao thẳng đến mắt cá chân Mai Thùy Hân!

“Á!” Mai Thùy Hân hét thảm một tiếng, đây là một con rắn rất to, dài chừng hơn một mét, giờ phút này, thân thể trơn ướt lạnh lẽo của nó đang cuộn lên một bên bắp chân cô, răng độc cắn chặt vào da thịt non mịn nơi mắt cá chân, khiến cô cảm thấy đau đớn thấu tim!

Đột nhiên, ngoài cửa có người nói chuyện, sau đó, là âm thanh khóa cửa được mở ra.

Được cứu rồi! Mai Thùy Hân hoảng sợ vô cùng, đại não bị kéo căng chặt bỗng nhiên thả lỏng hơn, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, hoàn toàn chìm vào trong hôn mê.

Trịnh Thiên Ngọc dẫn theo người phá cửa, vừa liếc mắt nhìn đã thấy một con rắn hổ mang đang cuộn lên người Mai Thùy Hân, khè khè phun lưỡi.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người. Trịnh Thiên Ngọc lòng nóng như lửa đốt nhìn về phía Mai Thùy Hân, chỉ thấy cô yếu ớt nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.

Trong lòng quýnh lên, Trịnh Thiên Ngọc xông vào bên trong cửa.

“Thưa ngài! Đó là rắn độc! Chúng ta vẫn nên báo cho bảo vệ đến đây đi!” Nhân viên công tác của khách sạn vội vàng ngăn Trịnh Thiên Ngọc lại.

“Cút!” Trịnh Thiên Ngọc chợt đẩy nhân viên công tác ra, thuận tiện cướp cây pháo hoa dùng trong đám cưới từ trong tay anh ta, giơ cây pháo hoa to lớn xông vào trong cửa.

Rắn hổ mang uốn éo, nhào về phía Trịnh Thiên Ngọc, tất cả mọi người ở cửa bị dọa cho hét ầm lên lùi lại.

Trịnh Thiên Ngọc khua cây pháo hoa trong tay, đập loạn vào con rắn hổ mang, mỗi một động tác đều dùng hết sức lực toàn thân!

Dường như rắn hổ mang bị Trịnh Thiên Ngọc điên cuồng dọa sợ, sau mấy lần tránh né, lại bị Trịnh Thiên Ngọc đập trúng đầu, máu thịt be bét nằm trên mặt đất co giật mấy lần, rồi lập tức mềm nhũn.

Trời ơi! Bây giờ mấy người ngoài cửa bị dọa cho sợ hãi mới hoàn hồn, cùng nhau tiến lên, chuẩn bị nâng Mai Thùy Hân đưa lên xe cứu thương.

“Buông tay!” Trịnh Thiên Ngọc ném cây pháo hoa ra, con ngươi đáng sợ tràn đầy ác độc khát máu, hung ác quét mắt lườm mấy người đàn ông nâng Mai Thùy Hân.

Mấy người đàn ông bị dọa cho vội vàng buông tay.

Mai Thùy Hân còn chưa mặc xong lễ phục, đầu vai trắng nõn và phần trước ngực bị lộ ra ngoài, Trịnh Thiên Ngọc cởi áo của mình ra, bọc kỹ người cô, ôm cô rồi chạy ra bên ngoài.

Đã có người gọi xe cấp cứu, người của khách sạn cũng nghe tin vội vàng chạy đến, xử lý qua loa vết thương của Mai Thùy Hân một chút, làm chậm thời gian chất độc lan ra.

Cẩm Tâm, Bùi Tuấn cũng nghe thấy, bỏ mặc khách khứa trong sảnh không để ý đến, vội vàng chạy về phía bên này.

Đồng thời còn có cả Hướng Như Lan chạy đến.

“Thiên Ngọc, Thùy Hân sao rồi?” Cẩm Tâm sốt ruột đến mức sắp chảy cả nước mắt rồi.

Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Mai Thùy Hân, ngẩng đầu nhìn Cẩm Tâm và Bùi Tuấn: “Sẽ không sao đâu, lát nữa tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, hai người cứ tiếp tục lễ cưới, đừng làm lỡ giờ lành.”

Mẹ của Bùi Tuấn cũng chạy đến, nghe thấy Trịnh Thiên Ngọc nói thì gật đầu liên tục, đẩy Cẩm Tâm và Bùi Tuấn quay về: “Tổng giám đốc Trịnh nói rất đúng, có cậu ấy giúp đỡ chăm sóc phù dâu này rồi, các con mau quay về đi, tất cả mọi người đều đang chờ đấy!”

Hướng Như Lan kéo chặt tay Cẩm Tâm: “Cẩm Tâm, tớ cũng ở lại chăm sóc Thùy Hân nhé, nhẫn và hoa đều ở chỗ Cẩm Kiều.”

Cẩm Tâm lo lắng nhìn Mai Thùy Hân, lại nhìn sắc mặt không vui của mẹ chồng, ngẫm lại Trịnh Thiên Ngọc và Hướng Như Lan đều ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì, đành phải khẽ cắn môi quay trở về.

Trịnh Thiên Ngọc ôm Mai Thùy Hân bước nhanh về phía trước, Hướng Như Lan loạng choạng đuổi theo sau anh.

“Thiên Ngọc, anh có thể đi chậm một chút không, em không đuổi kịp anh!” Hướng Như Lan nũng nịu hô lên.

Đi chậm một chút, để cho chất độc lan ra mạnh hơn à!

Trịnh Thiên Ngọc chợt dừng lại, xoay người lạnh lùng nhìn Hướng Như Lan, con ngươi u ám, tàn nhẫn ẩn chứa điên cuồng khát máu.

“Hướng Như Lan! Cô giả bộ như vậy có mệt không?”

Giọng nói lạnh lẽo mang theo chán ghét và căm giận không hề che giấu.

Cái gì? Hướng Như Lan dừng bước, không thể tin nổi nhìn Trịnh Thiên Ngọc.

“Thiên Ngọc, anh nói cái gì?”

“Tôi nói cái gì trong lòng cô tự rõ! Hướng Như Lan, đừng có mà diễn màn xiếc này với tôi! Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay Thùy Hân xảy ra chuyện gì thật, tôi nhất định sẽ cho cô chôn cùng cô ấy!”

Trịnh Thiên Ngọc nghiến răng, nói rõ ràng từng chữ từng chữ với Hướng Như Lan.

“Thiên Ngọc, có phải anh hiểu lầm gì rồi không? Thùy Hân bị rắn cắn có liên quan gì đến em? Em kiếm đâu ra rắn độc kinh khủng như vậy chứ? Hơn nữa, cánh cửa này cũng không phải em khóa, anh đổ hết lỗi lên đầu em, thật sự quá bất công!”

Hướng Như Lan vẫn đang ngụy biện.

“Bốp!” Trịnh Thiên Ngọc nâng cánh tay lên, tát mạnh một phát lên mặt cô ta!

“Một tát này là tôi đánh thay Thùy Hân! Đây là báo ứng vì cô năm lần bảy lượt bày kế hãm hại cô ấy!” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nói.

Hướng Như Lan lấy tay che mặt, khiếp sợ nhìn Trịnh Thiên Ngọc, đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng và căm hận thấu xương: “Trịnh Thiên Ngọc, anh đánh em? Vì đồ đê tiện Mai Thùy Hân này, anh đánh em?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!