CHƯƠNG 165: GÂY MỘT TRẬN ẦM Ĩ
Mai Thùy Hân nằm trên giường cứ lật qua lật lại không ngủ được, dứt khoát lấy điện thoại di động ra nhìn ảnh chụp của Tư Hàn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào và đau khổ đan xen lẫn nhau, để trái tim của cô quặn đau không thôi.
“Thật sự rất xin lỗi Tư Hàn, dì Mai phải nuốt lời rồi. Sau này dì Mai không thể đi chơi với con được, Tư Hàn, thật sự xin lỗi con…” Mai Thùy Hân thì thào nói, cái mũi phát chua chịu không được.
Không phải là cô cố ý muốn lừa gạt Tư Hàn, nếu như muốn phân rõ giới hạn hoàn toàn với Trịnh Thiên Ngọc, cô cũng chỉ có thể từ bỏ thời gian vui vẻ với Tư Hàn.
Tư Hàn là con trai của Trịnh Thiên Ngọc.
Ngày hôm sau khi thức dậy, hai vành mắt của Mai Thùy Hân đen thui, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ.
“Chậc, đã già rồi thì quả nhiên không thể mất ngủ được.” Mai Thùy Hân nhìn gương mặt mình ở trong gương, gượng gạo cười khổ một cái. Vì để che quầng thâm ở mắt, Mai Thùy Hân đã trang điểm đậm hơn bình thường một chút.
Đến dưới lầu của công ty, Mai Thùy Hân vừa vặn gặp phải Lâm Phong cũng vừa đi tới.
“Thùy Hân, ngày hôm đó… có phải là em bị bệnh hay không? Sau đó tôi có gọi cho em mấy cuộc điện thoại nhưng lại không được, tôi thật sự rất lo lắng.” Lâm Phong đẩy đẩy gọng kính trên mũi, rất quan tâm mà hỏi.
Động tác này của Lâm Phong cực kỳ giống với Trần Hoàng Kiên, nhịp tim của Mai Thùy Hân tăng tốc đến kịch liệt, cô nhanh chóng rời ánh mắt đi, nụ cười trên mặt hơi không được tự nhiên: “À… đúng vậy…”
Cô cũng thật sự bị bệnh đó chứ! Dây dưa không rõ với một người đàn ông trong quá khứ, đây không phải là não có bệnh thì là cái gì.”
“Nếu như không thể chống đỡ nổi thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ký cho em nghỉ phép một ngày.” Lâm Phong thật sự là người tốt, dự án đang trong thời gian căng thẳng mà lại hào phóng cho Mai Thùy Hân nghỉ.
“Ách, không cần không cần, tôi còn có thể kiên trì được.” Ánh mắt Mai Thùy Hân trốn tránh, căn bản cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Lâm Phong.
Đối mặt với Lâm Phong, cô đột nhiên lại có cảm giác tự ti, cô cảm thấy mình không xứng với lòng tốt của Lâm Phong.
Thang máy đã đến, Mai Thùy Hân và Lâm Phong cùng nhau vào tháng máy. Mai Thùy Hân đứng bên cạnh người Lâm Phong, trên người cô tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng dễ ngửi, từng chút từng chút rơi vào chóp mũi của Lâm Phong.
Lâm Phong lặng thầm hít sâu hai cái, để hơi thở của cô tràn ngập trong khoang ngực của mình, tình cảm thầm mến trong lòng càng thêm nóng bỏng.
Vừa đi ra khỏi than máy liền nhìn thấy một đám nhân viên tụ tập với nhau, chỉ có một tấm áp phích dán trên tường, lao nhao thảo luận.
“Trời ạ, thật sự không nhìn ra Mai Thùy Hân lại là loại người như thế này, lúc trước còn thấy tính tình của cô ta rất tốt, dáng dấp lại xinh đẹp, không ngờ lại đi làm tình nhân của người khác!”
“Người bạn gái chân chính cũng thật sự quá hung ác, trực tiếp đem chuyện này gây ầm ĩ đến công ty. Đoán chừng có lẽ đã sớm kêu người điều tra Mai Thùy Hân, sau khi tra rõ được tình huống của Mai Thùy Hân mới ra tay.”
“Sao vậy, cô còn có thể thông cảm cho cô ta à? Làm người thứ ba thì chết không yên ổn, cái này cũng đáng đời cô ta thôi.”
Lâm Phong nghi ngờ nhìn tờ giấy dán trên tường, lại quay đầu nhìn về phía Mai Thùy Hân. Trong nháy mắt, sắc mặt của Mai Thùy Hân trở nên trắng bệch, cô nhấc chân đi về phía bức tường.
Đám người nhìn thấy Mai Thùy Hân đi tới, tự động chừa một con đường, trong ánh mắt nhìn cô có xem thường, thích thú nhìn người khác gặp tai họa, cũng có châm chọc và chán ghét…
Trên vách tường trắng như tuyết, những con chữ lớn màu đỏ cực kỳ khiến người khác chú ý.
“Mai Thùy Hân là một kẻ ti tiện, cướp chồng của người khác!… Vì tiền mà chấp nhận làm người tình… là người thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc của người khác…tham giàu sang…”
Từng con chữ lớn giống như một nhát dao đâm thật sâu vào lòng của Mai Thùy Hân, cố gắng chặt bờ môi, cố gắng trừng to mắt không cho nước mắt rơi xuống, nhón chân lên muốn xé toang tấm áp phích dán trên tường.
Tấm áp phích kia được dán rất cao, vóc dáng của cô lại nhỏ nhắn, xé mấy lần cũng không xé hết được.
Mọi người đều im lặng đứng nhìn, không ai đi lên giúp cô.
Mai Thùy Hân vừa đến công ty không lâu, cũng không quá thân thuộc với mọi người. Hơn nữa nhìn nữ thần từ từ tụt dốc, xấu mặt khó xử, tâm lý méo mó của rất nhiều người đều chiếm được sự thỏa mãn cực lớn.
Sau lưng truyền đến tiếng vang thâm thúy của giày da giẫm trên sàn nhà, Lâm Phong sải chân đi đến sau lưng của Mai Thùy Hân, vươn tay xé nát tấm ảnh trên tường.
“Tất cả mọi người đều tản ra đi. Loại tin đồn thất thiệt này cũng không đáng để vây xem để công kích, nhanh đi làm việc hết đi.”
Lâm Phong đứng chắn trước người Mai Thùy Hân, vì cô mà ngăn chặn hết những ánh mắt khinh thường của bọn họ.
“Tổng giám đốc giám sát bộ phận kế hoạch cũng đã đứng ra nói giúp cô ta, làm không tốt thì ngay cả chức tổng giám đốc giám sát này…” Trong đám đông có một giọng nói của một người phụ nữ cay nghiệt, làm cho ánh mắt của mọi người đều dồn về phía cô ta, sau đó lại nhìn về phía của Lâm Phong.
“Đi thôi.” Giờ phút này, Lâm Phong rất muốn nắm chặt tay của Mai Thùy Hân, nhìn vẻ mặt tái nhợt và hoảng hốt của cô, còn có đôi mắt to đang chứa đầy nước mắt nhưng lại cố gắng không để cho nó rơi xuống, trong lòng anh dâng lên cảm xúc thương tiếc khó nói bằng lời.
Nói chuyện với Mai Thùy Hân cũng hơn nửa tháng, cô ấy là người như thế nào, anh ta có thể biết rõ được.
Trở lại bộ phận của mình, Lâm Phong vỗ vỗ bả vai của Mai Thùy Hân: “Cố gắng làm việc cho tốt đi, không nên suy nghĩ nhiều.”
Mai Thùy Hân gật đầu, trong lòng lại rối như tơ vò.
“Mai Thùy Hân, Đáng đời mày! Ai kêu mày không có mặt mũi, ai kêu mày lại làm chuyện trái đạo đức, hôm nay quả báo đã xuất hiện rồi đó.”
Hàm răng trắng của cô cắn thật sâu vào cánh môi hiện ra tơ máu, Mai Thùy Hân thâm mắt mình trong Lòng, dường như chỉ có thể làm như vậy mới có thể giảm bớt loại đau đớn kia.”
Ngồi tại chỗ cả nửa ngày, Mai Thùy Hân không có cách nào tập trung vào công việc, bên cạnh bàn làm việc không ngừng có đồng nghiệp đi tới đi lui, làm bộ đến phòng giải khát, ánh mắt lại lướt qua chỗ ngồi của Mai Thùy Hân.
Đây là những người đồng nghiệp đến muộn mấy phút nên không thấy được trò vui, nên bây giờ đến đây để nhìn người thứ ba vô sỉ là cô.
“Ầy, cái người đang mặc váy màu xanh ngồi cạnh cửa sổ kia chính là Mai Thùy Hân đó…”
Đây là đồng nghiệp nhìn thấy toàn bộ sự việc đang nhiệt tình kể cho người khác, đang giúp người ta phân biệt cô.
Mai Thùy Hân kiên trì ngồi tại chỗ một hồi, rốt cuộc cũng không ngồi được nữa, trải qua chuyện này, thanh danh của cô ở Gia Ứng đã hoàn toàn mất sạch, căn bản cũng không thể ở lại được nữa, chỉ có thể từ chức.
Đi đến phòng làm việc của Lâm Phong, Mai Thùy Hân đưa tay gõ cửa một cái.
“Mời vào.” Cánh cửa phòng làm việc của Lâm Phong khép hờ, Mai Thùy Hân đẩy cửa đi vào, vừa muốn mở miệng nhắc đến chuyện từ chức, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn cực kỳ: “Cô ơi, cô không thể đi vào được đâu! Đây là chỗ làm việc của chúng tôi, người không có phận sự không thể đi vào được.”