CHƯƠNG 164: HUNG ÁC NHƯ VẬY
Một bữa cơm này, thằng nhóc ăn cơm vui vẻ bừng bừng, trong lòng có hai người lớn đều mang tâm tư, mối quan hệ lúc đầu vừa mới xoa dịu được một chút, lại trở nên xa cách một lần nữa.
Sau khi dùng cơm xong trời đã tối đen, lúc đi ra khỏi nhà hàng, Mai Thùy Hân mới phát hiện đèn đường đã được bật lên, chiếu vào cửa sổ thủy tinh lớn lộ ra ánh sáng chói mắt.
Một tay của Tư Hàn lại kéo cánh tay của Mai Thùy Hân, tay còn lại kéo cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc, nhảy cẫng lên đi ra khỏi nhà hàng.
Trong một góc hẻo lánh của nhà hàng, ánh mắt của Hướng Như Lan gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh hạnh phúc mỹ mãn kia, móng tay bấm vào thịt trong lòng bàn tay.
Hai mắt của cô ta đong đầy nước mắt, lại cố gắng kiềm chế không cho nó rơi xuống, nhịn đến nỗi gương mặt đã hơi méo mó.
“Mai Thùy Hân này quả là một người đàn bà vô liêm sỉ! Tại sao cô ta lại trở về? Lúc trước đã hại anh đến nỗi không muốn sống, ngay cả công ty cũng không cần, thiếu chút nữa nhà họ Trịnh phá sản, bây giờ nhìn thấy Trịnh thị đã gắn gượng vượt qua, lại phát triển hơn, cô ta lại quay về đây đeo bám Thiên Ngọc.”
Trịnh Thiên Hi ngồi bên cạnh Hướng Như Lan xúc động đứng thẳng dậy, chuẩn bị đi lên phía trước lăng mạ Mai Thùy Hân, kêu cô hãy dừng lại.
“Thiên Hi, đừng mà!” Hướng Như Lan bắt lấy tay của cô ta lại, cầu khẩn nhìn về phía cô ta: “Tính tình anh trai của em như thế nào, không phải là em không biết. Nếu như thật sự muốn trở mặt, hoặc là anh không làm hoặc là làm, nếu đã làm thì làm cho xong, sẽ trực tiếp chia tay với chị.”
Cả nửa ngày sau, Trịnh Thiên Hi mới không cam lòng mà ngồi xuống, cắn răng nghiến lợi nghìn Mai Thùy Hân ở bên ngoài cửa sổ sắp bước lên xe.
Tư Hàn ôm lấy cổ của Mai Thùy Hân, còn tinh nghịch cắn cắn đầu mũi của Mai Thùy Hân.
Trịnh Thiên Hi thấy vậy thì trong lòng nổi trận lôi đình: “Người đàn bà khốn nạn này còn có bộ mặt này! Nhanh như vậy đã thu phục được trái tim của Tư Hàn, thật sự làm em tức chết đi được! Chị nhìn thái độ của Tư Hàn đối với cô ta đi, so với người cô ruột thịt là em đây còn muốn thân thiết hơn.”
Cô ta thật sự rất ghét Mai Thùy Hân, rõ ràng chỉ là một con nhỏ nghèo nàn, vậy mà còn giả bộ làm ra dáng vẻ thanh cao. Mà hết lần này tới lần khác anh trai nhà mình vẫn thích bộ dạng kia, yêu chiều Mai Thùy Hân còn hơn yêu chiều người em gái ruột là mình.
Nếu so sánh thì Hướng Như Lan vẫn là phù hợp với khẩu vị của cô ta hơn, hoàn cảnh gia đình quyền quý, người lại dịu dàng xinh đẹp, đối với cô em chồng là cô ta đây thì lại rất hào phóng, túi xách Hermes mấy chục triệu một cái, vậy mà còn dám mua cho cô ta hai cái.
Đem Mai Thùy Hân ra so sánh với Hướng Như Lan, quả thật là một người không ra gì!
Hướng Như Lan Nhìn vẻ mặt tức hổn hển của Trịnh Thiên Hi, trong mắt có ánh sáng vụt qua liền biến mất, giọng nói lại càng thêm đáng thương: “Làm sao bây giờ đây Thiên Hi? Chắc là anh trai của em đã bị cô ta mê hoặc rồi, nếu không thì tại sao lại dẫn Tư Hàn đi gặp cô ta? Thiên Hi, chị nên làm gì đây…”
Trịnh Thiên Hi nhanh chóng lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ta, trong lòng càng hận thấu xương với người thứ ba là Mai Thùy Hân: “Chị Như Lan, chị đừng lo lắng, loại phụ nữ này không có kết quả tốt đâu, chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”
Hướng Như Lan khóc nước mắt giàn giụa: “Thiên Hi, chắc là anh trai của em rất thích cô ta. Lần thứ nhất chị gặp cô ta đã cảm thấy mùi hương trên người của cô ta rất quen thuộc, sau đó lại suy nghĩ kỹ một chút, đó là mùi của lọ nước hoa mà anh trai của em giấu trong góc tối ở phòng ngủ, xưa nay không để cho người khác đụng vào, mùi hương đó với mùi hương trên người của cô ta giống nhau như đúc.”
Trịnh Thiên Hi cảm thông nhìn về phía Hướng Như Lan, ôm bờ vai của cô ta nhẹ giọng an ủi: “Chị Hàm Vy, chị cũng không nên quá tốt bụng, đối với loại phụ nữ ti tiện như thế này thì chị nên hung hăng giáo huấn một phen, để cho cô ta biết cướp lấy bạn trai của người khác thì phải trả giá thật lớn!”
Hướng Như Lan cầm lấy khăn tay lau nước mắt, cực kỳ đau lòng: “Thiên Hi, tình cảm của chị với anh trai của em thì em cũng biết, chị sợ nếu như chị làm ra cái gì mà anh ấy biết được, anh ấy thật sự sẽ chia tay với chị…”
Hướng Như Lan thật sự cũng không phải là nói dối, cô ta rất yêu Trịnh Thiên Ngọc, anh cao lớn đẹp trai, thủ đoạn cao thâm, còn có của cải và gia thế của anh, bao gồm cả sức chiến đấu mạnh mẽ trên giường đều là những thứ mà người đàn ông khác không cho cô ta được.
Cô ta cố ý nói như vậy, chỉ là muốn dụ Trịnh Thiên Hi nói ra câu nói kia.
Quả nhiên sau khi Trịnh Thiên Hi nghe cô ta nói, lập tức nắm chặt tay của cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị Hàm Vy, việc này cứ giao cho em. Mai Thùy Hân lại dám đến câu dẫn anh trai của em, em dám để cho thanh danh của cô ta không thể sạch sẽ.”
Lúc xe đến dưới lầu nhà của Mai Thùy Hân, Tư Hàn đã ngủ thiếp đi ở ghế sau.
Mai Thùy Hân Hơi trách cứ nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc: “Tôi đã bảo anh cứ về thẳng nhà đi, anh lại không chịu nghe! Tôi gọi một chiếc taxi về cũng được, căn bản không cần anh đưa đón.”
Nói xong, cô mở cửa bước xuống xe, quay đầu lại nói khẽ với Trịnh Thiên Ngọc: “Về nhà kêu thím Trương lau tay chân và mặt của Tư Hàn một chút, ở bên ngoài chơi cả một ngày, lau sạch sẽ sẽ ngủ dễ chịu hơn. Tôi đi đây, anh mau đưa Tư Hàn về nhà đi.”
Trịnh Thiên Ngọc ngồi ở vị trí ghế lái không nói lời nào, cũng không quay đầu lại.
“Cái tên đàn ông vui buồn thất thường…” Mai Thùy Hân lẩm bẩm một câu, cũng không để ý đến Trịnh Thiên Ngọc, xoay người liền bước đi.
Mới vừa đi chưa được mấy bước, cánh tay cứng rắn của Trịnh Thiên Ngọc đã giữ chặt cô ở sau lưng, lập tức cô liền rơi vào lồng ngực của anh.
Anh cúi người liền hung hăng ngậm lấy cánh môi của cô, nụ hôn kịch liệt như mưa to gió lớn.
Mai Thùy Hân bị động tác này của anh làm cho ngây người, đúng là người bị bệnh tâm thần, không phải lúc nãy còn lạnh lùng hờ hững với cô sao? Sao bây giờ lại quấn lấy cô không cho cô đi?
Đang muốn giãy dụa, Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên buông cô ra, âm thanh có chút khàn khàn: “Về đi. Tôi đi đây.” Nói xong liền xoay người, không chút do dự mà bước đi.
Vóc dáng cao lớn chân dài, anh mới bước hai bước đã đến bên cạnh xe.
Mai Thùy Hân ngơ ngác nhìn anh đóng cửa xe lại, lại ngơ ngác nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt của mình. Từ đầu đến cuối, anh đều không quay đầu lại.
Mai Thùy Hân Không hiểu gì cả, không biết anh có ý gì.
Đứng một mình dưới tàng cây một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Cẩm Tâm: “Cẩm Tâm, cậu có tiện nghe điện thoại không?”
Cẩm Tâm vừa mới tắm xong, giọng nói uể oải: “Cậu gọi điện thoại cho mình thì lúc nào mình cũng tiện hết, nói nhanh đi, có phải là có chuyện tốt gì đó mới tìm mình hay không?”
“Cẩm Tâm, mình muốn dọn nhà. Cậu gửi mình phương thức liên lạc với chủ nhà đi, mình sẽ tự nói với anh ta.” Mai Thùy Hân cảm thấy hơi ngại, chắc chắn lúc trước Cẩm Tâm đã cố gắng tìm phòng cho mình cũng phí rất nhiều tâm tư. Bất luận là vị trí, giá cả hay là trang trí của căn phòng này, đều là chi phí thấp hiệu quả cao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!