CHƯƠNG 153: TIẾP TỤC GIẢ VỜ ĐI
Thấy Mai Thùy Hân vẫn còn ngơ ngác đứng đó, Trịnh Thiên Ngọc đưa tay chọc chọc mặt của cô: “Ăn một bữa cơm của cô thôi mà, không đến mức đau lòng thành như vậy đi?”
Mai Thùy Hân im lặng, cuối đầu lẳng lặng sắp xếp đồ vật trong túi ra cho ngăn nắp.
Thật lâu sau mới lấy dũng khí nói: “Cái đó, cơm nước xong xuôi thì anh đến công ty hay về nhà?”
Mai Thùy Hân nói chuyện rất uyển chuyển, ý trong lời nói rất rõ ràng: Trịnh Thiên Ngọc, ăn xong thì anh có thể xéo đi nhanh được không?
Trịnh Thiên Ngọc như không nghe ra lời nói bóng gió của Trịnh Thiên Ngọc, hơi mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Muốn đến công ty một chuyến, đi công tác mấy ngày rồi, công việc dồn lại cũng hơi bị nhiều.”
Mai Thùy Hân âm thầm vui mừng trong lòng, lập tức rất tích cực mà ôm nguyên liệu đi vào phòng bếp.
Mai Thùy Hân có một món ruột đó là cá trích chiên giòn.
Mở các lớp cá ra, ngâm với nước gừng, muối và rượu trong mười lăm phút. Sau đó chiên với hạt tiêu và hành lá trong dầu ấm, chiên liên tục, sau đó để ra đĩa và rắc một ít ớt đỏ với lá rau mùi lên, thêm hành tây cho màu sắc phong phú, mặn mặn cay cay rất ngon miệng.
Món này là do lúc trước cô ở nước ngoài học từ một đàn em sống ở Đài Loan, kết quả về sau trò còn giỏi hơn thầy, người từng nếm món ăn này không thể không khen.
Mai Thùy Hân vội vội vàng vàng ướp cá trong phòng bếp, vừa mới ướp cá xong, eo đã bị Trịnh Thiên Ngọc ôm từ sau lưng. Môi mang theo hơi thở nóng bỏng cứ cọ tới cọ lui ở cổ cô.
“Nè, anh làm gì vậy.” Mai Thùy Hân căng thẳng, không lo được trên tay mình còn đang cầm nước tương, đưa tay đẩy lồng ngực Trịnh Thiên Ngọc ra.
“Hôn một chút thôi mà, ngạc nhiên như vậy làm gì.” Lời lẽ của Trịnh Thiên Ngọc cũng thật hùng hồn.
“Cuối cùng là anh có muốn ăn cơm hay không.” Mai Thùy Hân nhịn xuống không vui trong lòng, làm bộ muốn ném đồ ăn trong tay vào thùng rác.
Trịnh Thiên Ngọc cảm nhận dạ dày trống rỗng, nghe mùi hương bốc ra từ nồi đun nước, lại nhìn thấy cá trong tay Mai Thùy Hân, anh thu tay lại, vò loạn trên tóc Mai Thùy Hân: “Được rồi, xem như có lợi hại.”
Anh đi ra khỏi phòng bếp, Mai Thùy Hân nhanh chóng khóa trái cửa phòng bếp lại, tránh cho lúc nấu ăn lại bị quấy rầy.
Thức ăn được ướp kỹ, cá cũng được chiên giòn, mùi thơm tỏa ra cả phòng bếp.
Mai Thùy Hân hài lòng Nhìn món ăn xinh đẹp trong dĩa, đang chuẩn bị gọi Trịnh Thiên Ngọc đến bưng đồ ăn lên bàn.
Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên gõ cửa, trong tay cầm một đồ vật màu trắng lúc ẩn lúc hiện bên ngoài cửa thủy tinh, trong miệng còn lớn tiếng chế nhạo: “Mai Thùy Hân, cô lại ngây thơ như vậy nha, cô cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi mà còn mặc đồ lót hoạt hình.”
Mai Thùy Hân dùng tốc độ ánh sáng mà mở cửa, Trịnh Thiên Ngọc đang cầm đồ lót của cô trong tay mà vung qua vung lại, nụ cười trên mặt cực kỳ khinh thường.
Mai Thùy Hân đỏ bừng cả mặt, cô nhào đến muốn cướp lại đồ: “Trịnh Thiên Ngọc, cái tên biến thái nhà anh, thật sự là không có mặt mũi.”
Trịnh Thiên Ngọc đắc ý để Mai Thùy Hân nhìn vào bé heo phía trên quần lót: “Bé heo nha…chậc chậc.”
Mai Thùy Hân vừa thẹn vừa xấu hổ, giơ chân lên hung hăng giẫm lên mu bàn chân của Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc lập tức khoa trương hét to một tiếng, trên mặt biểu lộ đau đớn không chịu nổi, ngã xuống sofa ở sau lưng: “Mai Thùy Hân, cô không biết là chân của tôi đã từng chịu tổn thương sao? Xong rồi, xương của tôi cũng muốn gãy luôn rồi.”
Chân của anh ta đã từng bị thương? Là chuyện khi nào? Đầu óc của Mai Thùy Hân lập tức hỗn loạn, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trịnh Thiên Ngọc, cô có chút luống cuống: “Anh không sao chứ? Có muốn đi khám bác sĩ hay không?”
Đáy mắt Trịnh Thiên Ngọc xuất hiện sự ranh mãnh, càng phóng đại vẻ mặt đau đớn hơn, hai chân mày rậm nhăn chặt lại gần như có thể kẹp chết một con muỗi: “Đi khám bác sĩ cũng vô dụng, căn bản là bác sĩ trong nước chữa không được.”
Mai Thùy Hân nhìn Trịnh Thiên Ngọc, đột nhiên trầm mặt hai giây, sau đó cô đi đến bên người Trịnh Thiên Ngọc mà ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay ra ấn trên chân của anh: “Là chỗ này đau hả?”
Trịnh Thiên Ngọc hưởng thụ mấy ngón tay thon dài ngọc ngà của cô, giọng nói đau khổ nói: “Đúng, chính là chỗ này…rất đau.”
“Có còn đau không?” Mai Thùy Hân cắn răng nghiến lợi quát, mạnh mẽ đứng lên, hung hăng giẫm vào mu bàn chân của Trịnh Thiên Ngọc một lần nữa.
“Cô…cô…” Trịnh Thiên Ngọc thật sự rất bất ngờ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Mai Thùy Hân.