CHƯƠNG 10: MỘT CÁI TÁT
Mai Thùy Hân bắt gặp ánh mắt tràn ngập địch ý của Sulia, trong lòng không khỏi cảm thấy tổng giám đốc Trịnh này thật sự là một tên quỷ xui, chỉ cần gặp phải hắn là lại xảy ra chuyện không lành!
Cô vẫn đang làm tốt chức trách một người phục vụ của mình, trêu ai ghẹo ai chứ? Sulia dựa vào cái gì mà dám nói cô như thế?
Mai Thùy Hân oán hận trừng Trịnh Thiên Ngọc một chút, cô nhanh chóng rũ sạch quan hệ giữa mình với Trịnh Thiên Ngọc cho Sulia nghe: “Không không không, tôi không quen tổng giám đốc Trịnh đâu, trước giờ tôi chưa từng gặp anh ấy nữa là!”
Cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với gã đàn ông này đâu! Tự cao tự đại! Có gì hay ho đâu!
Lông mày anh tuấn của Trịnh Thiên Ngọc hơi nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm cũng híp lại đầy nguy hiểm, trên thế giới này có người phụ nữ nào không muốn nịnh bợ hắn chứ, vậy mà Trịnh Thiên Ngọc hôm nay lại bị cô gái nhỏ này xua đuổi!
Lẽ nào đây là trò lạt mềm buộc chặt? Trịnh Thiên Ngọc chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của Mai Thùy Hân rồi nhíu mày lại: “Không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm như thế!”
“Thưa anh, anh đang nói gì thế? Sao tôi nghe không hiểu vậy!” Mai Thùy Hân lén lút nhích cơ thể sang bên, muốn trốn khỏi người Trịnh Thiên Ngọc. Thân hình của hắn thực sự rất cao to, làm cô thấy ngột ngạt và khó thở. Mai Thùy Hân ghét nhất là đàn ông tự cao tự đại!
Trịnh Thiên Ngọc vòng tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn Mai Thùy Hân một cách mờ ám, đột nhiên lại có hứng đùa giỡn với cô. Hắn tỉnh bơ dùng thân hình cao lớn của mình chặn lại đường đi của Mai Thùy Hân: “Nghe không hiểu à? Vậy tại sao cô biết tôi họ Trịnh?”
Ai quan tâm anh họ Trịnh hay họ Vương cơ chứ! Mau mau thăng đi đừng ở đây cản trở tôi làm công ăn lương! Mai Thùy Hân suýt chút nữa đã buột miệng thốt lên. Dù trong lòng cô nghĩ linh tinh nhưng ánh mắt lại ngoan ngoãn cụp xuống, làm ra vẻ vô tội. Cô chỉ mong Trịnh Thiên Ngọc mau mau đến đẩy đưa với Sulia đi, đừng có ở đây mà chọc ghẹo cô nữa!
Thấy Trịnh Thiên Ngọc có vẻ khác thường nên ý nghĩ muốn hấp dẫn ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc về bên mình của Sulia ngày càng mãnh liệt. Cô ta không tài nào chịu được Trịnh Thiên Ngọc lại nảy sinh hứng thú với người phụ nữ khác trong khi mình ngồi lù lù ở đây! Hơn nữa còn là một nữ phục vụ không ra thể thống gì!
“Cô phục vụ, cô không thấy ly của tôi hết nước rồi à?” Sulia chỉ chỉ vào ly nước trống trơn của mình, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống Mai Thùy Hân, cuối cùng lại rơi trên đôi giày thể thao đã giặt đến hơi rách của cô.
Nghe Sulia nói vậy, Mai Thùy Hân nhanh chóng bưng ấm nước trong tay đến châm nước cho cô ta. Cô là nhân viên phục vụ, tiếp đãi khách cũng là công việc của cô. Dù cho người khách này có tràn đầy địch ý hay xem thường cô đi chăng nữa.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân cảm giác động tác của mình đều trở nên vô cùng cứng ngắc. Gã đàn ông đáng chết này, nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy nhân viên phục vụ nào đi rót nước cho khách à?
Sau khi đổ đầy ly nước cho Sulia xong, Mai Thùy Hân khẽ thở phào nhẹ nhõm, lát nữa cô nhất đinh phải đổi bàn với Tường, cô không muốn phục vụ cho cái bàn này nữa!
Vừa mới xoay người định đi thì giọng nói lạnh lùng của Sulia lại vang lên: “Đưa ly cho tôi!”
Mai Thùy Hân cẩn thận từng li từng tí một đưa ly nước cho Sulia, còn chưa kịp buông tay ra thì cái ly đã bị Sulia giằng lại làm rơi xuống đất vỡ nát!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!