Chương 59
Mặc dù Đảm Mục được phái tới làm trợ lý cho Ôn Nhiên thế nhưng ở trước mặt Ôn Nhiên cũng không hề có dáng về cung kính của một người trợ lý với lãnh đạo của minh, mà là lạnh lùng và hởi hợt.
Sau khi chiếc BMW lăn bánh, anh ta nhìn vị trí phó lài từ kính chiếu hậu, thấy hộp cơm mà Ôn Nhiên đang cầm trong tay thì chợt lóe lên ý muốn tìm hiểu và nghiên cứu, vì thế nhàn nhạt lên tiếng: “Cô Ôn muốn về nhà hay là đi đậu?”
Nếu như anh ta đoản không sai thì thứ cô đang cầm trong tay chính là món sườn xào chua ngọt, đó là một trong những môn ăn mà Mặc Tu Trần thích nhất.
An Nhiên đang củi đầu nhìn cái túi trong tay mình, do dự không biết có nên đến nghĩa trang không,
Khi bị Đàm Mục hỏi, cô theo bản năng ngẩng đầu nhin anh ta, thế nhưng thử cô nhìn thấy chỉ là gò má của anh ta, biểu cảm trên gương mặt anh ta giống như ban đêm vậy, lạnh lùng mà trong trẻo, có trầm mặc một chút rồi nói:
“Phiền anh đưa tôi về nhà đi.”
Nhận thấy được sự ưu tư trong giọng nói của cô, chân mày Đàm Mục khẽ cau lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Cô muốn đi đâu thi cứ nói với tôi, bây giờ vẫn còn sớm.”
Ánh mắt của cô nhanh chóng hạ xuống, thẳng thắn lên tiếng: “Tôi vốn muốn đến nghĩa trang một chút.”
Đàm Mục nghe thế thi ngån người, dường như không có cách nào có thể hiểu được vì sao tối thế này mà cô lại muốn đến nghĩa trang. Nếu cô muốn đến thăm bố mẹ mình thì có thể đến thăm vào buổi sáng må. Lúc anh ta chuẩn bị nói thì điện thoại Ôn Nhiên lại đột nhiên vang lên.
Người gọi điện tới chính là Mặc Tu Trần, anh hỏi rằng bây giờ cô đang ở đâu?
Đàm Mục ngồi bên cạnh không nghe Mặc Tu Trần nói thì chỉ nghe Ôn Nhiên nói: ” Tôi sẽ về ngay… U, vừa khéo gặp trợ lý Đàm nên bây giờ anh ấy đang đưa tôi về…” Thấy cô cúp máy, nhìn chằm chằm phần sưởn xảo chua ngọt với vẻ khó xử, Đàm Mục bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu chẳng qua cô muốn đến nghĩa trang là để đưa phần sườn xào chua ngọt này thi chúng ta có thể đến nghĩa trang trước sau tôi sẽ lại đưa cô về.”
“Được rồi, thể thi làm phiền anh nhé.”
Phần lớn thời gian của Ôn Nhiên, cô luôn là một cô gái nghĩ gì thi nhất định sẽ làm cho bằng được. Ban năm cô nghĩ tới việc sẽ đến nghĩa trang vị thể nếu không được như ý thì trong lòng cô sẽ luôn buồn rầu.
Vả lại, nếu không mang phần suờn xào chua ngọt này đến nghĩa trang thì cô cũng không biết sẽ xử lý chủng thế nào.
Khi đến nghĩa trang, Ôn Nhiên bảo rằng Đàm Mục cứ ở trong xe chờ cô là được rồi.
Đàm Mục nhìn khu nghĩa trang u tối và vắng vẻ thông qua cửa kinh chiếu hậu, anh ta đưa tay mở cửa rồi nói: “Bên ngoài đang quá tối, cứ đề tôi đi cùng với cô đi. Yên tâm đi, tôi sẽ không nghe lén cô nói chuyện với bố mẹ cô đâu.”
Ôn Nhiên thấy anh ta hiểu lầm ý minh thì vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, chi sợ làm phiền anh mà thôi.”
“Không phiền, không phiền một chút nào cả!”
Đảm Mục nói xong thi nhanh chóng bước xuống xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!