Chương 439:
Giọng điệu của Cố Khải có chút lạnh lùng, anh ấy thực sự rất tức giận.
Lúc trước anh ấy đã cảnh cáo cô ấy, dặn cô ấy không được ảo tưởng về Mặc Tu Trần, cô ấy cũng đã hứa sẽ không làm điều gì tổn thương Nhiên Nhiên, nhưng vừa nãy, cô ấy đã làm gì thì trong lòng cô ấy biết rõ nhát.
Anh ấy cúi xuống đỡ cô ấy dậy, Thẩm Ngọc Đình kêu lên vì đau ở cánh tay, Cố Khải nhặt quần áo của cô ấy, cô ấy từ từ mặc vào.
x+* Mặc Tu Trần nghe thấy Cố Khải và Thảm Ngọc Đình nói chuyện, biết rằng anh ấy đã đưa cô áy đi, từ đầu đến cuối anh không hề quay đầu nhìn lại.
Anh hôn khô nước mắt của Ôn Nhiên, rồi lại ôm cô vào lòng.
Vừa rồi khi anh nhìn thấy cô đứng bên cạnh non bộ, trong lòng anh thực sợ hãi.
`Ử, anh gọi điện cho Lạc Hạo Phong đi.”
Ôn Nhiên quay đầu nhìn về phía sau, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Bạch Tiểu Tiểu đâu nữa.
Mặc Tu Trần gọi điện cho Lạc Hạo Phong, anh áy nói với anh rằng anh ấy đã đưa Bạch Tiểu Tiểu vào nhà, vừa rồi anh ấy và Cố Khải cùng nhau ra ngoài, Cố Khải đi tìm Thẩm Ngọc Đình, Lạc Hạo Phong nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu.
Sau khi lên xe, Mặc Tu Trần không khởi động xe ngay mà quay người sang ngang, thất dây an toàn cho Ôn Nhiên, dịu dàng nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt dịu dàng và xót xa của anh, Ôn Nhiên khẽ mím môi, nhẹ nhàng nói: “Em và Tiểu Tiểu đi ra ngoài hít thở không khí, em muốn đưa cậu ấy ra vườn sau để ngắm hoa. Khi em bước đến non bộ, đột nhiên em nhìn thấy anh và Thảm Ngọc Đình đang ôm nhau.”
Khoé miệng Mặc Tu Trần khẽ nhếch lên, nhưng anh không biện giải.
Trong mắt Ôn Nhiên thoáng hiện lên tia đau lòng: “Lúc đó, em thật sự nghĩ anh và cô ấy…em rất sóc và rất buồn.” Cô nói chậm rãi, giống như nhớ lại cảm xúc vừa rồi, Mặc Tu Trần giải thích với vô lý do vì sao anh đi ra vườn sau, cô cũng không muốn giấu anh.
Suy nghĩ của mình.
“Tiểu Tiểu bảo em đi qua hỏi anh, em muốn đợi. Mặc dù tận mắt nhìn thấy, nhưng em không tin anh sẽ làm như: vậy, sau đó em nhìn thấy anh đẩy Thảm Ngọc Đình ra.”
Nói đến đây, trong đôi mắt đẫm lệ và trong veo có một nụ cười nhạt hiện lên, cả người cô nhìn dịu dàng duyên dáng khiến người ta đau lòng.
Ánh mắt Mặc Tu Trần nhíu chặt, anh mím chặt môi mỏng, nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Lúc Thẩm Ngọc Đình cởi áo khoác, em có chút lo lắng, nhìn thấy anh tiến lên ngăn cản cô ấy, cô ấy nhân cơ hội ôm lấy anh, em lại có chút tức giận. Bây giờ, trên ngươi anh còn có mùi nước hoa của cô ây.”
Cuối cùng, giọng điệu của Ôn Nhiên có chút buồn bực, lộ rõ mùi ghen tuông.
Mặc Tu Trần mỉm cười, cúi người ôm cô: “Nhiên Nhiên, anh xin lỗi, là anh sơ ý mới để cho Thẩm Ngọc Đình lợi dụng sơ hở, làm em buồn. Nhưng anh rất vui, em đã chọn tin tưởng anh.”
Ôn Nhiên ôm chặt lấy eo anh: “Sau này em đều sẽ tin tưởng anh.”
Sự không tin tưởng vừa rồi của cô khiến bản thân cô rất buồn. Từ khi kết hôn đến nay, thái độ của Mặc Tu Trần vẫn luôn rất rõ ràng, anh chưa bao giờ mập mờ với phụ nữ khác, ngược lại anh đều kính trọng nhưng không gần gũi với những người phụ nữ yêu mến anh.
Cho dù những gì mình tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, tối nay cô mới hiểu được đạo lý này.
“Nhiên Nhiên, có câu nói này của em là đủ rồi. Chúng ta còn trẻ, sống đã mấy chục năm, tuy nói ngắn ngủi nhưng cũng dài. Anh không thể đảm bảo những người phụ nữ khác sẽ đến quấy rày, nhưng anh có thể đảm bảo với em, anh đối xử với em trước sau như một.”
Anh buông cô ra, trìu mến nhìn cô rồi nói từng chữ: “Nhiên Nhiên, anh yêu em, dù là trước đây, hiện tại hay sau này đều sẽ không bao giờ thay đổi!”
Ôn Nhiên nặng nè gật đầu: “Em tin anh!”
Nếu cô không tin anh thì cô còn có thể tin ai, anh là người đàn ông cô yêu nhất. Dù mới ở bên anh được vài tháng nhưng tình yêu cô dành cho anh đã ăn sâu vào xương tủy, tan vào máu.
Cả đời này, trừ anh ra cô sẽ không yêu người khác.
“Hoa này tặng cho em.”