Chương 356:
Giọng của cô nhẹ nhàng quyền rũ làm lòng anh rung động, cô ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng, khiến anh cảm tháy mình là người đàn ông hạnh phúc nhát.
– Tình cảm ở đáy mắt như muốn trào ra, đôi môi gợi cảm khẽ cong lên, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em đói chưa?”
“Đói!”
Ôn Nhiên yếu ớt đáp lại, khóe mắt và đuôi mày nhuốm vẻ dịu dàng.
Mặc dù vừa mệt vừa đói, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Những nỗi nhớ nhung suốt máy ngày qua đã được trút hết vào yêu thương cuồng nhiệt tình vừa rồi, giờ phút này, dù có mệt và đói cô cũng không muốn động đậy, cô chỉ muốn được yên lặng ôm áp trong vòng tay của anh.
“Nhiên Nhiên, em muốn ăn cái gì, lát nữa chúng ta đi ăn.”
Ôn Nhiên chớp mắt, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của anh, cười hỏi: “Anh không đi gặp chủ tịch sao?”
Đáy mắt Mặc Tu Trần loé lên một tia cảm xúc, ngay sau đó đã bị sự dịu dàng bao phủ: “Đêm nay anh chỉ muốn ở bên vn”
Hôm qua ở công trường, nhìn thấy gia đình người mất khóc rất đau lòng, cô nghĩ đến ba mẹ mình. Hôm đó, cô tận mắt chứng kiến vụ cháy xe, cô cũng đau buồn như họ.
Khi Mặc Tu Trần không ở thành phố G, Đàm Mục bị người nhà người đã mắt tấn công. Dường như mọi chuyện rất khó để kết thúc, tắt cả những gì cô có thể làm là làm cảm động họ, cho họ một lời giải thích, đó là vấn đề nguyên tác.
Ánh mắt của Mặc Tu Trần trầm xuống, anh nhìn ánh mắt mâu thuẫn mà đau lòng của Ôn Nhiên, trong lòng ấm áp có chút thắt lại, lòng bàn tay to bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên tay cô: “Nhiên Nhiên, anh cũng không thích làm những việc trái lương tâm. “
“Nhưng trước sau gì thì chủ tịch cũng là ba anh.”
Ôn Nhiên khẽ mím môi, nếu như Mặc Tu Trần vì ba mình mà thỏa hiệp, cô cũng có thể hiểu được, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy mắt mác.
Mặc Tu Trần mỉm cười: “Ông ấy là ba anh thì cũng không có nghĩa là anh phải vi phạm nguyên tắc của mình. Nhiên Nhiên, em đừng nghĩ đến chuyện này nữa, em chỉ cần nói cho anh biết em muốn ăn gì. Đã lâu rồi anh không cùng em ăn cơm, bây giờ chuyện anh muốn làm nhất chính là ăn cơm cùng em.”
Sau đêm nay, anh sẽ lại bận rộn, e rằng mấy ngày tới anh sẽ không có thời gian ở cùng cô.
“Chúng ta về nhà đi, em nấu cơm cho anh ăn.”
Đôi mắt trong veo của Ôn Nhiên hiện lên ý cười và sự mong đợi.
“Được, nhưng anh làm cho em ăn chứ không phải em làm cho anh.”
Mặc Tu Trần mỉm cười đầy quyền rũ, cuộc tình vừa nãy đã làm cho Nhiên Nhiên mệt rồi, sao anh nỡ để cô nấu cơm cho mình nữa.
Nhà cũ nhà học Mặc.
Khi Mặc Tử Hiên bước vào phòng khách, Mặc Kính Đằng đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.
Từ khi đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN vào buổi sáng hôm đó, anh ta đã dọn ra ngoài ở và không bước vào ngôi nhà này nữa. Bây giờ bước vào, anh ta chợt cảm thấy xa lạ và vắng vẻ.
Người hầu trong nhà đều đã được đổi, số lượng cũng không ít hơn trước, nhưng lại không giống như một ngôi nhà, nó chỉ là một nhà giam đơn độc.
Mặc Kính Đằng sống ở đây một mình, không có mẹ con Tiêu Văn Khanh bầu bạn, ở một mình vô cùng vắng vẻ, mà Mặc Tu Trần không có khả năng chuyển về đây sống…
Nhìn thấy Mặc Tử Hiên đi vào, trong mắt ông ấy lóe lên một tia cảm xúc, ngón tay ông ấy siết chặt điều thuốc: “Con qua đây!”
Mặc Tử Hiên khẽ cau mày, anh ta nhìn thấy sắc mặt Mặc Kính Đằng không tốt lắm, nghĩ thầm có lẽ là do vụ tai nạn ở công trường ngày hôm qua. Hôm nay anh ta cũng đọc báo, đọc cả những bài đăng trên mạng, tất cả đều là những tin đồn gây bắt lợi cho tập đoàn MS.
“Ông gọi tôi tới có chuyện gì không?”
Anh ta bước tới sô pha, cao lớn đứng thẳng ở trước mặt Mặc Kính Đằng, không có ý ngồi xuống, ngay cả giọng điệu cũng xa lạ khiến Mặc Kính Đằng vô cùng không vui.
Lời của anh ta nói là ông ấy gọi anh ta tới chứ không phải gọi về.
Điều đó có nghĩa là anh ta đã không còn coi đây là nhà của mình nữa, không coi Mặc Kính Đằng là người thân của mình. Cho dù kết quả xét nghiệm ADN họ là cha con.
Vẻ mặt Mặc Kính Đằng càng lúc càng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn Mặc Tử Hiên, trong giọng điệu không thay đổi được sự uy nghiêm mà ông ấy đã nhiều năm tạo thành: “Đây là nhà của con, không có việc gì thì ba không được gọi con về sao?”
“Nhà?”