Chương 263. Dáng vẻ khi em ghen thật đẹp
“Đương nhiên!” Ánh mắt của Mặc Tu Trần xẹt qua một tia sắc bén, vẻ mặt hờ hững.
“Thật ra, cho dù không có Tiểu Lưu, tôi cũng sẽ giữ lời hứa và sẽ không làm bất cứ điều gì có lỗi với cậu Mặc. Tiêu Văn Khanh đã lợi dụng tôi nhiều năm như vậy, tôi không thể làm con bài của bà ta nữa.”
Trình Giai lập tức bày tỏ suy nghĩ của mình, trong lòng cô ta vẫn nhung nhớ đến Mặc Tu Trần, đương nhiên cô ta không muốn dính líu đến Tiểu Lưu nữa.
“ừI”
Mặc Tu Trần chỉ trả lời một tiếng, Trình Giai có chút không rõ, rốt cuộc là anh có tin mình hay không, cô ta cúi đầu liếc nhìn chính mình. Trước khi đi ra ngoài, cô ta trang điểm cần thận, đặc biệt chọn cho mình mặc một bộ đồ cổ đồ thấp. Áo bó sát cơ thể, một chiếc váy ngắn ngang hông, một chiếc áo gió bên ngoài, cô ta cảm thấy mình rất ổn.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối Mặc Tu Trần chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô ta, hoặc cách anh nhìn cô ta cũng không hề coi cô ta là phụ nữ. Nghĩ đến sự dịu dàng và trìu mến của anh khi nhìn Ôn Nhiên, Trình Giai lại cảm thấy trái tim nhói đau.
Cô ta mím chặt môi, đang định nói gì đó, Mặc Tu Trần lại đột nhiên nói: “Nếu cô thật sự không có ý với Tiểu Lưu, vậy thì cô hãy nói cho cậu ấy biết, cô không cần phải hẹn hò với cậu ấy nữa.”
Nói xong, Mặc Tu Trần tao nhã lấy ví ra thanh toán hóa đơn, cầm cuốn nhật ký trên bàn lên, đứng dậy.
Trình Giai vội vàng đứng dậy, sốt sắng hỏi: “Cậu Mặc, tôi muốn đi làm trở lại, thứ hai tôi có thể đến công ty báo cáo được không?”
“Được!”
Mặc Tu Trần nói một lời, dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Tôi còn phải đi đón Nhiên Nhiên, lát nữa cô tự bắt taxi về đi.”
Sắc mặt Trình Giai tái nhọt, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Vâng, cậu Mặc mau đi đón cô Ôn đi, đừng để cô ấy đợi lâu.”
xk& Vùng ngoại ô về đêm yên tĩnh, tao nhã như một thiếu nữ xinh đẹp.
Trên tầng hai của biệt thự mang phong cách Châu Âu, trong phòng ngủ chính, ánh sáng tỏa ra ấm áp dịu nhẹ từng ngóc ngách, trên chiếc ghế sô pha da rộng rãi, Ôn Nhiên nép vào vòng tay của Mặc Tu Trần, nhìn cuốn nhật ký anh mang về từ chỗ Trình Giai.
Ánh mắt của Mặc Tu Trần mềm mại nhìn cô chăm chú, hít thở hương thơm tỉnh tế trên mái tóc của cô và hương thơm chỉ thuộc về riêng cô, anh không khỏi có chút không khống chế được cảm xúc.
“Tu Trần, Trình Giai thật sự rất thông minh. Viết hết mọi chuyện vào nhật ký, anh có muốn cùng đọc không.”
Ôn Nhiên ngẳng đầu nhìn Mặc Tu Trần, ánh đèn rực rỡ tràn vào trong mắt cô, giống như một lớp kim cương tinh xảo cắt tỉa, ở trong mắt Mặc Tu Trần cô vô cùng quyền rũ.
Quả táo Adam gợi cảm của anh trượt xuống, đôi môi mỏng của anh áp vào tai cô, giọng nói nỉ non của anh cắt lên: “Anh không biết cô ta thông minh đến mức nào, anh chỉ biết em quyến rũ biết bao.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, đôi môi mỏng ướt át cố ý lướt qua dái tai cô, khiến thân thể Ôn Nhiên run lên, làn da của cô lập tức đỏ bừng.
“Anh đừng có mà làm loạn, em đang giúp anh đọc nhật ký đấy, không thì anh tự đọc đi. Trình Giai đã viết rất nhiều lời yêu thương cảm động, nếu anh không tự mình đọc, thật sự là có lỗi với một màn si tình này của cô ta đó.”
Ôn Nhiên tránh đi hơi thở và nụ hôn của anh, cô trừng mắt nhìn anh, cúi đầu tiếp tục đọc nhật ký.
Mặc Tu Trần cười nói đùa: “Nhiên Nhiên, dáng vẻ khi em ghen thật đẹp.”
“Đẹp cái đầu anh, ai thèm ghen chứ, em còn lâu mới ngốc như vậy nhé. Nếu anh thật sự có ý với cô ta, em mới nên ghen, dáng vẻ hiện tại của em, làm sao có thể là ghen chứ.”
Ôn Nhiên buồn cười trừng mắt nhìn anh.
“Tu Trần, anh xem đoạn này đi.”
Đột nhiên, cô chỉ vào một dòng chữ viết tay nào đó trong cuốn nhật ký, vẻ mặt nghiêm túc nói với Mặc Tu Trần. Mặc Tu Trần đang trêu chọc cô, nghe được lời cô nói, anh phải dừng lại việc ăn đậu hũ của cô, nhìn về phía ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ.
“Lúc chiều cô ta nói Tiêu Văn Khanh đã thuê phòng với một người đàn ông, xem ra đây chính là đoạn đó. Từ mô tả, ngoại trừ người này là Ngô Thiên Nhát ra thì không còn ai khác.”
Ôn Nhiên thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cuốn nhật ký này đã viết từ mấy năm trước, nói như vậy thì Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất không chỉ ở cùng nhau một hai ngày, mà đã nhiều năm rồi. Chủ tịch Mặc không phát hiện ra chút nào sao?”
Mặc Tu Trần lạnh lùng khit mũi, trong đôi mắt sâu thẳm ngưng tụ một tầng giễu cọt.
“Đây là quả báo của ông ấy, ông ấy vì Tiêu Văn Khanh, đồ phụ nữ xấu xa kia đã hại chết mẹ anh, còn suýt nữa giết anh, nhưng Tiêu Văn Khanh lại cắm sừng ông ấy.”
Ôn Nhiên không nói chuyện, cô chỉ xót xa nhìn anh.
Cảm nhận được sự đau lòng trong mắt cô, sự giễu cợt trong mắt của Mặc Tu Trần tan biến như mây, sự cưng chiều trở lại, anh nhẹ nhàng ôm cô, nói: “Ông ấy quản lý một tập đoàn lớn như vậy, cho dù ông ấy si mê Tiêu Văn Khanh đến mức nào, tóm lại cũng không thể canh giữ bà ta từng giây từng phút được. Ông ấy dành nửa năm cho những chuyến công tác.”
“Tiêu Văn Khanh nhân lúc ông ấy đi công tác, tằng tịu với Ngô Thiên Nhất?”
Ôn Nhiên đặt cuốn nhật ký xuống, hai tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Mặc Tu Trần. Mặc Tu Trần hiểu được ý của cô, anh lật tay, nắm bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô vào lòng bàn tay mình.
“Thỉnh thoảng Tiêu Văn Khanh cũng đi du lịch thư giãn, đó cũng là cơ hội tốt để bà ta tằng tju với Ngô Thiên Nhát. Thực ra, trước khi ba anh quen bà ta, Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh đã quen nhau rồi.”
Trước đây Mặc Tu Trần chưa từng nói đến chuyện này, anh cũng biết về sự tồn tại của Ngô Thiên Nhát, anh đã để cho Đàm Mục điều tra quá khứ của bọn họ.
Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, cô nhìn Mặc Tu Trần chằm chằm: “Vậy, Mặc Tử Hiên…”
Những gì cô không nói, Mặc Tu Trần cũng biết cô có ý gì, về chuyện này anh cũng không có hứng thú: “Anh không biết Mặc Tử Hiên có phải là con của ông ấy hay không, nhưng Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh có gian tình không phải ngày một ngày hai, cũng không phải là một hai năm, chắc chắn là mấy chục năm rồi.”