Chương 109
“Tối hôm qua khi em và Tiểu Tiểu ăn cơm trong nhà hàng, em bị đánh thuốc mê, em không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại đã ở trên xe. Bọn họ đưa em lên núi, khi xuống xe, em đã dùng lời dạy lúc trước của anh làm kỹ thuật phòng thân, khiến đối thủ bị thương bằng một cú đá, em nhảy ra khỏi xe liền bỏ chạy.”
Trong giọng điệu bình tĩnh của Ôn Nhiên không nghe ra được chút sợ hãi hay hoảng sợ nào. Giống như cô đang kể chuyện của người khác, nhưng Ôn Cẩm nghe lại như bị một nhát dao sắc nhọn đâm vào tim.
“Trời tối quá, những người đó lại đuổi theo em. Em không biết thế nào mà lại chạy đến mép vực, không còn đường nào khác nên em đã nhảy xuống.”
Nhìn thấy sắc mặt Ôn Cẩm đột nhiên tái nhợt, Ôn Nhiên vội vàng giải thích: “Núi đó không cao, cho dù em có nhảy xuống cũng không nhất định sẽ chết. Hơn nữa, ông trời luôn chiếu cố em, em bị vướng vào một cây, nó đã cứu em lại. Sau đó Mặc Tu Trần đến, giải cứu em đang bị treo trên cây. Anh à, anh đừng lo lắng, ngoại trừ vết sẹo trên mặt và một chút vết thương trên cánh tay, những thứ khác em đều ổn cả.”
“Điều quan trọng nhất đối với một cô gái là khuôn mặt. Vết sẹo của em sẽ không thể lành trong ngày một ngày hai.”
Ôn Cẩm biết Ôn Nhiên đang giả vờ thoải mái, không muốn anh lo lắng, mọi phiền muộn của anh đều dồn nén ở đáy lòng, không hề bộc lộ ra ngoài, vẻ mặt ôn nhu và ấm áp.
“Vừa nãy em gặp anh Cố, anh ấy nói anh ấy có một loại thuốc mỡ tốt sẽ không để lại sẹo. Lát nữa em sẽ %3D đến gặp anh ấy để lấy ạ.”
“Cố Khải?”
Ánh mắt Ôn Cầm hơi trầm xuống, những ngày này khi anh tỉnh lại, Cố Khải rất chăm sóc anh, thậm chí còn đề nghị muốn sử dụng thuốc từ nhà máy dược phẩm của bọn họ.
Ôn Nhiên mỉm cười và gật đầu: “Vâng, anh ấy nói em gọi anh ấy là bác sỹ Cố thì khách sáo quá, anh ấy và Mặc Tu Trần lớn bằng nhau. Nếu em gọi cả tên anh ấy thì không lịch sự lắm, nên em đã gọi anh ấy là anh Cố. Đúng rồi anh, anh ấy còn nói nếu em gái anh ấy còn ở bên thì cũng xêm xêm tuổi em.”
“Cố Khải có một em gái, nếu cô ấy còn ở bên cạnh, cũng trạc tuổi em.”
Ôn Cẩm trầm ngâm nói, nhà họ Cố là một gia đình y học hàng trăm năm, là một gia đình nổi tiếng ở thành phố G. Tuy nhiên, người ta nói em gái của Cố Khải đã mất tích khi cô ấy còn rất nhỏ…
“Anh, anh cũng biết a?”
Ön Nhiên hơi ngạc nhiên, trước đây, bọn họ và Cố Khải, đám người Mặc Tu Trần chưa từng gặp nhau, cô cũng không biết gì về bọn họ.
Nhưng Ôn Cẩm thì khác, anh hơn cô vài tuổi, vào công ty từ khi còn học đại học, anh biết nhiều thứ hơn cô.
“Ừm, nhưng đó là việc của nhà người ta, nên anh cũng không tiện nói nhiều.”
Sắc mặt Ôn Cẩm ôn hoà, anh không biết nhiều về chuyện của em gái Cố Khải, nhà anh không phải là người ở thành phố G. 16 năm trước mới chuyển từ thành phố F đến.
Tất cả những gì anh biết là Cố Khải có một cô em gái, đã mất tích từ khi còn nhỏ, có vẻ như trong những năm qua nhà họ Cố vẫn luôn tìm kiếm cố ấy.
Anh liếc qua bờ môi bị cắn của Ôn Nhiên, nhìn cằm cô, nơi có làn da trắng mịn, không chút tì vết, anh mím môi chuyển chủ đề:
“Chuyện xảy ra tối hôm qua, anh nghi ngờ có liên quan đến Chu Minh Phú. Mấy ngày trước, anh tìm người thu thập chứng cứ phạm tội trước đây của ông ta. Ông ta chó cùng rứt giậu, làm chuyện hại em, ông ta là đáng ngờ nhất.”
Nói đến đây, Ôn Nhiên cũng đồng tình, bày tỏ suy nghĩ của mình: “Em cũng nghĩ Chu Minh Phú không thể thoát khỏi liên quan, theo lý mà nói, cho dù chân ông ta bị thương, cũng sẽ không vui mừng như vậy mà xin nghỉ phép. Nhưng lần này ông ta lại chủ động xin nghỉ, còn đề nghị cho Chu Lâm đi thành phố F cùng em.”
Ánh mắt của Ôn Cẩm lóe lên tia lạnh lùng, giọng điệu trầm xuống: “Ông ta biết trước em sẽ không đưa Chu Lâm đi cùng, chuyện lần này là bất cẩn của anh, mới làm cho em bị thương.”
“Anh, không trách anh. Nếu như đúng là Chu Minh Phú, kế hoạch của ông ta kỹ càng như vậy, chắc chắn không phải là chuẩn bị ngày một ngày hai.”
“Mặc kệ ông ta có lập kế hoạch tốt đến đâu, có thực hiện liền mạch đến đâu vẫn sẽ luôn có sơ hở. Từ bây giờ trở đi anh đã cho người theo dõi hành tung của ông ta rồi.”
“Theo dõi thế nào ạ?”
An Nhiên ngạc nhiên nhìn Ôn Cẩm.
Một nụ cười khẽ nở trên khóe miệng Ôn Cẩm, dịu dàng vô hại, nhưng Ôn Nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng. Cô quá hiểu anh trai mình, biết anh càng trông như thế này, chứng minh lòng của anh càng trở nên mạnh mẽ, anh sẽ không tha cho Chu Minh Phủ.
“Nhiên Nhiên, khi nào có tin của những chuyện đó anh sẽ nói cho em biết. Chu Minh Phú tạm thời sẽ không làm gì khác. Mấy ngày nay, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuyện của công ty giao cho anh xử lý.”
Có những chuyện, Ôn Cẩm không muốn để cho Ôn Nhiên biết. Anh hy vọng cô sẽ luôn là một cô gái trong sáng và hạnh phúc, anh không muốn cô bị vấy bần bởi những thứ bẩn thỉu đó.
“Vâng ạ, em nghe lời anh.”
Ôn Nhiên biết anh không muốn nói, cô cũng không hỏi được gì nên cũng không hỏi nữa, cười toe toét đồng ý.
Ôn Cẩm đưa tay lên xoa đầu cô một cách âu yếm rồi mới hỏi: “Tại sao Mặc Tu Trần lại không cùng em đến bệnh viện?”
Nói đến Mặc Tu Trần, ánh mắt của Ôn Nhiên lóe lên, tâm trạng có chút thay đổi mà không thể giải thích được, nhẹ giọng nói: “Từ sân bay đi ra anh ấy nhận được điện thoại, nói có việc gấp cần giải quyết, cho nên anh ấy đã đi. Có Tiểu Tiểu đi cùng em mà, không cần anh ấy đi cùng em đâu.”
Ôn Cẩm nhìn thấy ánh mắt Ôn Nhiên thay đổi, trong lòng hơi chìm xuống, anh nghiêm túc hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải em thích Mặc Tu Trần rồi đúng không?”
Một tia kinh ngạc xẹt qua trong mắt Ôn Nhiên, bị anh trai nhìn như vậy, nhịp tim của cô trở nên bất thường, trong đầu xuất hiện những mảnh vụn hoà hợp giữa cô và Mặc Tu Trần trong những ngày qua. Cô có chút bối rối nhìn Ôn Cẩm, nói: “Anh, em không biết.”