Chiều hôm đó, lớp học cũng dừng lại mọi người bắt đầu hội tụ lại đông đúc cùng nhau đặt tay chồng lên nhau rồi hô to lớn một câu.
“Đồng lòng chúng ta sẽ thành công, chúc chúng ta ngày mai sẽ thật tỏa sáng trên sân khấu nhé!”
Mọi người ai cũng vui vẻ nô đùa với nhau, riêng Lục Kỳ và Triều Kim Nghiên thì không tham gia, Thẩm Nhất Đang quay sang nhìn Triều Kim Nghiên lặng lẽ cất đồ vào trong balo lúc này cô chỉ nhìn thoáng qua Triều Kim Nghiên một cái rồi quay lưng rời đi.
Vừa đi tới cổng trường đã nhìn thấy chiếc xe của Lịch Bắc Dạ đậu sẵn trước cổng, mọi người bắt đầu bàn tán về sự xuất hiện của anh, Thẩm Nhất Đang vốn không định để mọi người biết quan hệ của hai người nhưng mà anh đã đến đây rồi làm sao mà giấu được cơ chứ, cô nhìn mọi người xung quanh đang bắt đầu bán tán về anh và mình thì cô liền trừng mắt như đe dọa từng người ở đó một cái, ngay lập tức những lời bàn ra tiếng vào liền im bặt.
“Sao lại đến đây?”
Thẩm Nhất Đang đi tới gõ nhẹ vào cửa kính rồi nói, Lịch Bắc Dạ vẻ mặt cũng không mấy hứng thú trong chuyện này nhưng thật ra bị ông nội ở nhà giáo huấn cho một trận bắt ép phải đến đón cô và đưa cô đi dạo, anh cũng là vì bất đắc dĩ mới đến thôi, nhìn vẻ mặt của anh là cũng đủ hiểu.
“Lên xe đi hỏi nhiều quá.”
Thẩm Nhất Đang vì ám ảnh chuyện hôm qua nên cô không dám cãi lại anh, đưa tay mở cửa rồi ngồi lên xe, cô quay đầu nhìn ra ngoài vì không muốn đối mặt với anh, Lịch Bắc Dạ đột nhiên hướng người sang cô làm cô có chút giật mình. Nhưng anh chỉ muốn giúp cô thắt dây an toàn, đây là lần đầu tiên cô thấy anh dịu dàng đến như vậy.
“Phiền phức quá tự thắt đi, đúng là mấy trò sến súa.”
Ngay lập tức Lịch Bắc Dạ bỏ sợi dây ra rồi quay về chỗ ngồi của mình, anh đạp ga một cách bất ngờ làm cô suýt chút nữa là cắm đầu về phía trước rồi, cô thật sự muốn rút lại suy nghĩ vừa rồi, dịu dàng cái gì chứ? Tự thân cô thắt có lẽ nhanh hơn, cô cần gì phải trông mong vào một kẻ như anh ta chứ.
Không khí ngột ngạt trong xe làm cô khó chịu nên cô kéo kính xuống để cho gió thổi vào dễ chịu hơn, cả hai không ai nói với nhau tiếng nào và cũng không ai có ý định sẽ mở lời trước, Lịch Bắc Dạ đưa tay mở radio lên nghe để giảm bớt sự yên tĩnh một cách ngột ngạt này, tiếng radio bắt đầu vang lên giai điệu của một bài nhạc tình cảm có chút buồn đến sầu não, cái giai điệu này không hợp với cả hai một chút nào cả.
Nhưng anh cũng không có ý định đổi cứ để như vậy còn hơn là im lặng, điểm đến của cả hai dường như là một nhà hàng trên du thuyền, anh cũng không muốn bày mấy cái trò này ra đâu mà thật ra là do Lịch lão gia đặt bàn bảo anh phải đưa cô đến dùng bữa, và anh cứ tuân lệnh làm theo ý ông thôi chứ anh chẳng chọn mấy nơi sến súa lại đắt tiền như vậy để dùng bữa với loại người như cô đâu, chỉ thấy hao tốn tiền bạc và thời gian của anh thôi.
“Rốt cuộc định đâu?”
Thẩm Nhất Đang không thể im lặng mãi như vậy được cô bắt buộc phải hỏi anh, cô cần biết nơi đến của mình để bớt lo lắng một chút, lỡ như anh đem cô đi thủ tiêu đâu đó thì sao?
Tiếng nhạc có vẻ làm anh không nghe được câu hỏi đó của cô hay là vì anh không muốn trả lời câu hỏi của cô?
“Này, chúng ta đang đi đâu vậy hả?”
Thẩm Nhất Đang siết chặt tay cố hỏi lại một lần nữa nhưng anh vẫn không trả lời, cô bắt đầu có linh cảm nguy hiểm, liền đưa tay nắm vạt áo của anh lay mạnh một cái quát lớn.
“Điếc hả? Tôi hỏi chúng ta đang đi đâu vậy?”
Lịch Bắc Dạ liền phanh xe thắng lại một cách bất ngờ làm đầu của cô va vào phía trước một cái rõ đau, Lịch Bắc Dạ liền hả hê nhếch môi cười một cái, cô quay sang nhìn anh với vẻ mặt tức giận.
“Anh muốn gây chiến thì nói đi!”
“Ơ... tôi có làm gì đâu?”
Anh quay sang nói với vẻ bình thản một cách vô tội vạ như chẳng có chuyện gì xảy ra, Thẩm Nhất Đang lúc này thật sự bực bội cô liền đưa tay mở cửa rồi bước xuống xe, Lịch Bắc Dạ hạ cửa kính xuống rồi đưa đầu ra nói.
“Tự cô xuống xe đấy nhé,là cô không muốn đi ăn với tôi nên ông có hỏi thì cô tự giải thích nhé, tôi đi trước.”
Nói xong Lịch Bắc Dạ liền lái xe rời đi để cô đứng ở bên đường nhìn theo chiếc xe anh đi khuất, Lịch Bắc Dạ thả cô xuống xe thì cả người nhẹ nhõm vô cùng, anh không thèm để tâm đến cô như thế nào nên quyết định lái xe thẳng đến quán rượu của mình để giải tỏa tâm trạng, còn Thẩm Nhất Đang sau khi bị anh bỏ rơi giữa đường thì tìm một chỗ ngồi xuống, hình ảnh bị bỏ rơi vừa rồi làm cô nhớ lại những chuyện cũ trước đây của mình, cô từng bị Thẩm Hứa bỏ rơi như vậy một lần lúc đó cô đã van xin ông đừng đi đến đón người phụ nữ đó về nhưng ông vẫn nhất quyết đi và thuyết phục cô bằng nhiều lời ngon tiếng ngọt, một đứa trẻ sáu tuổi đứng trước mái hiên nhìn theo bóng xe đi khuất của ông mà lòng đau thắt.
Bất giác hình ảnh đau thương đó hiện lại trong ký ức của cô, cô ngồi xuống bên đường hai mắt đỏ hoe sống mũi thì cay cay, cuộc đời này của cô chỉ toàn là những tổn thương và những giọt nước mắt thầm lặng, nếu họ nhìn thấy cô khóc như thế này sẽ cười chê cô là một đứa yếu đuối mất, nhưng cô mạnh mẽ bao lâu nay đủ rồi, cô thật sự không thể gượng nổi nữa, cô cần một điểm tựa nhưng chẳng có ai là điểm tựa của cô cả.
Lặng lẽ đón taxi về nhà, vì nếu cô khóc ở đây thì người đi đường sẽ cười chê cho mà xem, cô là người kiềm chế cảm xúc trước mặt người khác rất giỏi mà, cô không thể yếu đuối đổ vỡ như vậy được.