Cuộc trò chuyện của cả hai vẫn chưa đi đến hồi kết, những nhân viên trong công ty đã chờ đợi mòn mỏi để được về những hai ông cháu nhà này cứ ở đấy nói chuyện mãi mà chưa họp hội gì nữa nên làm sao mà về được đây? mọi người chỉ biết than ngắn thở dài, người thì nằm gục trên bàn làm việc người thì mệt mỏi quá ngả lưng lên chiếc ghế sofa.
“Trời mưa ngày càng lớn thế này, lát nữa đường sẽ trơn trượt lắm đây.”
Quay lại với Lịch Bắc Dạ, anh thật sự không muốn giấu ông chuyện đó nhưng lại bị bắt quả tang vạch mặt ngay lúc anh chưa chuẩn bị tâm lý thế này thật sự vô cùng khó xử, anh không biết phải ứng xử và đối diện với ông nội như thế nào.
“Rốt cuộc con mang về đây loại tiền gì? Con nói nội nghe đi!”
“Con xin lỗi nội.”
Lịch Bắc Dạ chấp hai tay về phía trước nhẹ nhàng cúi đầu với ông, nhưng chỉ một câu xin lỗi như vậy đủ làm ông nguôi giận được hay sao? Lịch lão gia đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bầu trời ngoài kia thật giống với bầu trời của năm đó, cái ngày ông tìm được anh lúc đang đi trên đường, giây phút đó cảm xúc như vỡ òa, ngay lập tức mang anh về biết là Lịch Bắc Dạ gần mực thì đen nhưng ông đã dạy dỗ anh rất kỹ lượng tại sao lại muốn đi theo cái con đường đó làm gì.
“Bây giờ đừng xin lỗi mà hãy hành động đi!”
Lịch Bắc Dạ chỉ còn có ông là người thân duy nhất trên cõi đời này, nên anh không muốn ông đau buồn vì mình nữa, anh liền gật đầu rồi khẽ nói.
“Con sẽ từ bỏ, nội đừng buồn đừng đau lòng nữa, con hứa với nội là sẽ không bao giờ tái phạm nữa, con sẽ trở thành một người lương thiện như ý của nội.”
Lịch lão gia gật đầu, ông không muốn nhắc nhở anh nhiều vì bản thân của anh cũng đã lớn rồi đủ biết suy nghĩ thế nào là đúng thế nào là sai, chỉ mong rằng anh sẽ đi đúng con đường của mình.
“Mong con nói được làm được, thôi bận bịu gì thì làm đi, ông nội đi trước, nói ít thì hiểu nhiều đừng làm ta phải thất vọng vì con.”
Sau khí Lịch lão gia rời đi thì căn phòng của anh trở nên u ám đến lạ thường, Lịch Bắc Dạ ngồi xuống ghế rồi liếc mắt nhìn xuống bên dưới thấy ông đã hoàn toàn rời đi thì cũng nhẹ nhõm hơn, suy đi nghĩ lại về chuyện của ông nói thì anh thấy nó cũng hoàn toàn đúng, có lẽ anh nên rời khỏi cái nơi nguy hiểm đó.
Lập Tân lúc này đi vào thấy sắc mặt của anh không ổn nên cũng không dám lên tiếng. . Ngôn Tình Sắc
“Lập Tân nói với mọi người hôm nay về sớm đi, dời lịch họp ngày mai.”
“Vâng.”
Trời bên ngoài cũng đã tạnh mưa, Lịch Bắc Dạ cảm thấy lòng lúc này vô cùng nặng trĩu, có lẽ anh nên về nghỉ ngơi sớm, con đường trở nên trơn trượt hơn sau cơn mưa vì thế anh không lái xe nhanh như mọi khi, chỉ cần mỗi lần lên xe vào lúc trời mưa là anh lại sợ, cái ngày hôm đó tai nạn ba người thân của anh tử vong cũng là do đường trơn trượt mà lao thẳng xuống vách núi, hình ảnh đó mãi mãi không thể nào quên được, tại sao lúc đó họ lại kéo nhau đi vào lúc trời vừa mới mưa xong? Tại sao phải vì món quà bất ngờ cho anh mà phải đánh đổi tính mạng như vậy chứ, chỉ vì muốn chúc mừng Lịch Bắc Dạ đạt giải nhất trong cuộc thi học sinh xuất sắc toàn trường mà mọi người đã chuẩn bị quà bánh mọi thứ mà anh thích để tạo bất ngờ cho anh.
“Nếu như ngày đó mọi người đều có việc bận.”
“Nếu như ngày đó mọi người không định làm cho con bất ngờ, có lẽ mọi người sẽ không xảy ra chuyện.”
Có lẽ chính vì thế mà Lịch Bắc Dạ bây giờ lại rất ghét những món mà trước đây mình thích, vì chỉ cần nhìn thấy chúng là anh lại nhớ tới bi kịch ngày hôm đó, không hiểu sao trong lúc suy nghĩ anh lại lái xe đến trường của Thẩm Nhất Đang từ lúc nào không hay, mà giờ này có lẽ cô vẫn chưa tan học.
“Tự nhiên lại chạy đến đây, điên thật.”
Nhưng ở bên ngoài vẫn có thể nghe được tiếng nhạc vang lên từ bên trọng, phòng học của cô nằm ở tầng hai, theo hướng nhìn của anh có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của một cô gái đang đong đưa theo điệu nhạc, đôi môi bất chợt cong lên nở một nụ cười, chợt anh nhớ ra mọi chuyện lúc nãy và bắt đầu hoài nghi về chuyện của anh.
“Cô ta sẽ không dám làm đâu nhỉ? Nhưng mà con bé đó chuyện gì cũng dám làm, dám mách lẻo với ông, tôi sẽ cho cô một bài học bỏ cái thói đó.”
Ánh mắt sắc bén lạnh đến thấu xương của anh hướng thẳng tới bóng dáng đang kiêu ngạo nhảy múa kia, trong lúc cô vẫn đang nhảy múa một cách chăm chỉ thì không ngờ rằng ai kia đang chuẩn bị một kế hoạch để dạy dỗ lại tính nết của cô, liệu Thẩm Nhất Đang có thay đổi bản tính này của mình hay không? người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính tình kiêu ngạo ngông cuồng từ nhỏ thật sự rất khó để có thể thay đổi được.