Thẩm Nhất Đang về đến nhà là cô cứ ở trong nhà vệ sinh suốt, trực cả đêm trong nhà vệ sinh chỉ vì mấy món lề đường đó, không ngờ rằng bụng của cô lại yếu đến như vậy, nhưng lần trước đâu có bị sao đâu lần này lại bị như vậy nhất định là do Triều Kim Nghiên muốn trả thù cô đây mà, sau khi giải quyết xong bầu tâm sự thì cô ê ẩm cả người đi ra.
“Tào tháo rượt à? chắc ăn bậy gì rồi đúng không?”
Lịch Bắc Dạ cũng chưa ngủ vì cô cứ bật đèn rồi đi tới đi lui tạo tiếng ồn nên anh không thể ngủ được, mở tủ lạnh lấy nước uống thì thấy cô từ nhà vệ sinh đi ra sắc mặt bơ phờ nhợt nhạt, nhìn bộ dạng của cô lúc này rất buồn cười, anh liền phì cười một cái suýt sặc nước. Thẩm Nhất Đang bị anh cười đến nổi quê độ mặt mày sượng ngắt.
“Cười gì mà cười.”
“Chắc bắn pháo bông cả đêm nay luôn quá, thôi nhớ đi nhẹ nói khẽ đừng đánh mất giấc ngủ của tôi là được.”
“Đừng cười người hôm trước hôm sau người cười lại đó.”
Thẩm Nhất Đang nói xong bụng của cô lại kêu lên, hai tay cô siết chặt lại cắn răng rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, Lịch Bắc Dạ liền nói vọng theo.
“Từ từ thôi không ai tranh với cô đâu.”
Thẩm Nhất Đang ngồi trong nhà vệ sinh hận không thể cho anh một trận, tuy ngoài mặt thì có vẻ hả hê vì cuối cùng cô cũng bị trời hại nhưng thật ra vẫn quan tâm cô rất nhiều, do người giúp việc cũng nghỉ ngơi hết rồi nên anh tự đích thân đi đến tủ thuốc lấy vài viên thuốc để sẵn lên bàn kèm ly nước.
“Lát xong thì uống thuốc đi, để trên bàn đấy.”
Có vẻ như lần này cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, cô bước ra với tình thần tươi phơi phới lúc này nhìn lại trên bàn thì thấy có vài viên thuốc và ly nước để sẵn cô liền đi tới cầm lấy rồi uống vào và trở về phòng ngủ, nằm xuống chiếc giường êm ái cơn buồn ngủ làm cô không thể mở mắt nổi nữa, nhưng cũng do tác dụng của thuốc mà cô không còn bị tào tháo rượt nữa cứ thế mà ngủ một giấc tới sáng.
Thay vì cảm ơn Lịch Bắc Dạ thì cô lại ôm hận vì đã trêu đùa trên nỗi đau của cô, trong thâm tâm quyết phải báo thù cho sự nhục nhã ngày hôm nay, những âtms ảnh mà cô đã chụp được một vài bằng chứng có thể chứng minh anh là một đại ca giang hồ, đúng là không thể đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài sạch đẹp bảnh bao ấy, lần trước anh có căn dặn không để cho ông nội biết thì cô càng muốn cho ông biết.
Ngày hôm sau, tin tức của Lịch Bắc Dạ đột nhiên được gửi đến qua email của Lịch lão gia, ông nhận được tin từ email lạ nên lúc đầu nghĩ là tin rác không định xem cho đến khi tò mò quá ông liền mở lên xem thử thì thấy hình ảnh của Lịch Bắc Dạ, tuy ông không tin nhưng buộc ông phải tìm cách để làm cho ra lẽ.
Lịch lão gia liền bấm dòng số gọi ai đó.
“Theo dõi Lịch thiếu của các người, có thông tin gửi lại cho tôi!”
“Vâng thưa lão gia.”
Lịch lão gia đưa tay xoa hai bên thái dương, ông thật sự không nghĩ rằng Lịch Bắc Dạ vẫn còn đeo theo cái chuyện trái pháp luật như thế, cũng đúng thôi! Được đại ca giang hồ nuôi từ nhỏ đến lớn đương nhiên là sẽ bị ảnh hưởng một chút, ông thật sự rất đau đầu khi nghĩ về chuyện của Lịch Bắc Dạ. Để anh có một tuổi thơ lớn lên không bằng ai nên bây giờ anh mới trở nên nông nỗi thế này.
Lịch lão gia đi tới tủ lấy cuốn album gia đình hạnh phúc năm đó, lúc mà Lịch bắc Dạ chỉ mới sáu tuổi, được ba mẹ mình bế trên tay bên cạnh là ông và người vợ quá cố của mình, mọi chuyện xảy ra năm đó cứ như là một giấc mơ vậy, Lịch Bắc Dạ cũng trải qua rất nhiều những tổn thương mất mát quá nặng nề, bươn trải với đời gần mười mấy năm ngay lúc gặp lại ông đã rất xúc động, người thân duy nhất của mình chính là anh và người thân duy nhất của anh cũng chính là ông.
“Mong rằng thằng bé sẽ không bị ảnh hưởng bởi đám người đó nhiều, nếu không sẽ khó mà lay chuyển được.”
Giây phút ông chờ đợi cuối cùng cũng đến, những tấm ảnh và thông tin của Lịch Bắc Dạ được chụp lại rất rõ ràng, lần này khó mà có thể trối, anh thật sự khiến ông thất vọng quá nhiều, giao toàn quyền cho Lịch Bắc Dạ xử lý anh vẫn chưa mãn nguyện hay sao mà đi tìm đến việc làm nguy hiểm đó, năm lần bảy lượt anh chối bỏ nhưng bây giờ thì ông cũng có bằng chứng rồi.
“Chuẩn bị xe đến công ty!”
Lịch thiếu đập tay mạnh xuống bàn rồi đứng bật dậy, ông khoác lên người chiếc áo da, gương mặt có chút nghiêm nghị không còn vẻ thường ngày nữa, lần này ông nhất định phải khuyên nhũ Lịch Bắc Dạ quay đầu là bờ, nếu để làm việc với cảnh sát thì sẽ khó khăn cho anh lẫn công ty.
“Ba xin lỗi hai đứa, ba đã không dạy dỗ thằng bé tốt, là do ba vô tâm với thằng bé, ba nhất định sẽ khuyên răng dạy dỗ lại, các con ở trên trời hãy yên lòng nhé.”
Lịch lão gia đưa tay chắp lại nhắm mắt cầu nguyện, lúc này chiếc xe bắt đầu khởi hành đến công ty, Lịch Bắc Dạ vẫn còn chú tâm làm việc chưa hay chuyện gì xảy ra, mà hôm nay trời có vẻ không được đẹp cho lắm giống như điềm báo cho chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.