Sau khi dùng bữa xong thì Thẩm Nhất Đang cảm giác như bụng của cô bắt đầu đau đớn quặn thắt, cảm giác như ruột gan đang muốn trào ra ngoài luôn vậy, cô khó chịu liền nhăn mặt, Triều Kim Nghiên thấy cô có vẻ không ổn liền lo lắng chạy tới xem thử.
“Quý khách không sao chứ?”
Thẩm Nhất Đang thật sự đau đớn như ai đó đang bóp lấy ruột mình vậy, cô đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Triều Kim Nghiên rồi nghiến răng nói.
“Cô...là cô...làm đúng không? cô ghét tôi muốn trả thù tôi nên mới ra tay bỏ gì đó vào đồ ăn của tôi?”
Triều Kim Nghiên thật sự không hề dám làm chuyện đó, thức ăn cũng đã được nấu nướng rất kỹ lưỡng vậy tại sao cô lại đau bụng được chứ? Chủ quán thấy cô không ổn liền gọi xe đến để đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, Triều Kim Nghiên cũng rất nhiệt tình đỡ cô đứng dậy đưa ra xe, sắc mặt của Thẩm Nhất Đang ngày một tái nhợt và xanh xao hơn.
“Cậu ráng gượng nhé, sắp đến bệnh viện rồi.”
Triều Kim Nghiên ôm lấy Thẩm Nhất Đang, có lẽ vì đau đớn quá nên cô nàng đã ngất đi, Triều Kim Nghiên cũng bị một phen hú vía nếu chẳng may địa tiểu thư nhà họ Thẩm có chuyện chẳng phải mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu của cô sao? tay chân của cô cũng run rẩy và thầm cầu nguyện cho Thẩm Nhất Đang đừng có chuyện gì.
Đến nơi, Thẩm Nhất Đang được đưa vào trong khám, Triều Kim Nghiên ngồi bên ngoài chờ đợi một lúc sau Thẩm Nhất Đang gượng người đi ra, sắc mặt bơ phờ nhưng có vẻ đỡ hơn lúc nãy rồi, Triều Kim Nghiên liền chạy đến đỡ lấy cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Là do cô ấy ăn không quen mấy món đó thôi, tôi có cho cô ấy uống thuốc tiêu hóa rồi, lát sẽ khỏe lại thôi.”
Triều Kim Nghiên đưa tay vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, trong bệnh viện có mùi thật khó chịu, ngay từ đầu định đi tản bộ không ngờ lại tấp vào quán nướng để ăn mà còn gây ra chuyện tổn hại bản thân nữa chứ, Thẩm Nhất Đang không nói gì liền lấy tiền trong túi ra quăng thẳng vào người của Triều Kim Nghiên.
“Tiền thanh toán bữa ăn, và cả thuốc men.”
Nói xong Thẩm Nhất Đang liền rời đi để lại tiền vương vãi trên sàn nhà, Triều Kim Nghiên định gọi cô thì cô đã đi khỏi rồi, đến nhanh mà đi cũng rất nhanh cứ như cơn gió lướt qua vậy, sau chuyện này có lẽ Thẩm Nhất Đang lại càng có ác cảm với cô nhiều hơn nữa rồi, nhưng lỗi lầm cũng đâu phải do Triều Kim Nghiên đâu chứ là do cơ địa của cô mà.
Thẩm Nhất Đang rời đi khi bụng đã nhẹ nhõm lại, lúc này cô không thể đi dạo được nữa nên liền lấy điện thoại ra gọi cho tài xế đến đón mình tại bệnh viện, cô tựa lưng vào tường chờ đợi đột nhiên một đôi bàn tay sần sùi lạnh lẽo chạm vào chân của cô khiến cô hoảng loạn nhảy dựng lên.
“Ông làm gì vậy?”
Đến khi phát hiện ra đó là người ăn xin mù lòa, ông ta đang đưa tay ra xin chút tiền từ Thẩm Nhất Đang, nhìn bộ dạng của ông ta khiến cô có chút sợ hãi, mùi hôi thối lại bốc ra từ ông ta, cô không nghĩ tình liền quay ngoát người đi, ông ta vẫn đưa tay ra chờ đợi điều gì đó từ cô, Thẩm Nhất Đang thấy ông ta cô thật sự không có chút xúc động gì mà cảm thấy sự dơ bẩn bám lấy mình, thành ra né tránh ông ta như né tà.
Hết nói nổi khi ông ta cứ đưa tay ra mãi như vậy không mỏi sao? cô hết cách nên quăng xuống đất cho ông ta một tờ tiền, nhưng đôi tay của ông ta vẫn chìa ra.
“Này muốn gì cứ nói đi!”
“Cho tôi chút nước uống.”
Thẩm Nhất Đang cầm chai nước uống dang dở trên tay định đưa cho ông ta nhưng đã gọi là cho rồi thì không nên làm vậy, cô cất công đi tới máy bán hàng tự động mua chai nước cho ông ta.
“Đây, nước này uống đi, tôi còn phải đi rồi.”
“Cám ơn tiểu thư, cô đúng là người tốt đại nhân đại lượng, cô sẽ gặp phước lành.”
Ông ta chấp tay lại mỉm cười với cô, Thẩm Nhất Đang liền phì cười một cái.
“Tôi không tốt lành gì đâu, đừng có nói như vậy.”
Nói xong lúc này đột nhiên trời bắt đầu rơi rớt những giọt mưa, Thẩm Nhất Đang luyến tiếc nhìn lại một cái đột nhiên ông ta xuất hiện lù lù trước mặt cô từ lúc nào đưa cho cô chiếc ô của mình nữa chứ.
“Mưa rồi, tiểu thư cầm lấy đi!”
“Không cần đâu, giữ mà xài rồi đi kiếm chỗ trú mưa đi!”
Thẩm Nhất Đang liền lên xe rời đi, cô vẫn còn chút luyến tiếc nhìn lại hình ảnh người ăn xin mù lòa kia, cô luôn tỏ ra vô cảm với tất cả mọi người và ghét nhất là ăn xin vì lúc nhỏ cô từng bị một tên ăn xin lừa gạt khiến cô có ác cảm khi nhìn thấy bọn người đó nhưng người đàn ông này thật sự đáng thương khiến cô không kiềm lòng được, giây phút ông ta đưa ra cho cô chiếc ô đã làm lòng cô cảm giác được che chở bảo vệ.
Đợi khi xe của cô rời đi, người đàn ông kia liền cởi bỏ bộ mặt nạ của mình, Lịch Bắc Dạ tựa lưng vào tường bật cười vì bộ dạng của mình, không nghĩ có một ngày anh lại cải trang thành như thế này, cởi bỏ bộ trang phục ấy anh liền nhanh chóng quay trở về Lịch gia
“Trông cô ta cũng không phải là xấu nhỉ?”
Anh lầm bầm rồi nhẹ mỉm cười, một nụ cười thoáng nhẹ qua liền vụt tắt đi.