Lúc này Thẩm Nhất Đang đã chạy và cứ thế mà chạy, hai tên đàn em của Khiết Hựu vẫn tiếp tục đuổi theo cô, nhanh chóng hướng tới chiếc xe của mình nhưng nếu cô lên xe thì nhất định bọn chúng sẽ đuổi kịp và bị tóm mất, cô cầm điện thoại định gọi cho người tới trợ giúp nhưng vô tình vấp ngã, cứ thế coi như số cô xui xẻo đi.
“Đừng qua đây.”
Thẩm Nhất Đang đưa tay cầm lấy cái nhành cây lớn gần đó tiến thẳng về hai tên kia, cô liên tục quơ tới quơ lui, hai tên kia nhìn nhau rồi nhếch môi cười xoa xoa hai bàn tay vào nhau giống như chuẩn bị thưởng thức mồi ngon trước mặt.
“Dù gì đại ca cũng giết thôi thì chúng ta ăn nó trước đi rồi tính.”
“Đúng, ý kiến hay.”
Hai tên đó trao đổi với nhau xì xầm bàn tán định xơi tái cô tại đây ư? Thẩm Nhất Đang gượng người đứng dậy dùng nhà cây đó quyết đấu với bọn người đó tới cùng, nhưng sức lực của người con gái cũng có hạn làm sao có thể chống lại hai tên đàn ông cao to vạm vỡ như thế được, trong đầu liền suy nghĩ về Lịch Bắc Dạ anh ở trong đó lâu như vậy mà không đi tìm và giải cứu cô.
“Lịch Bắc Dạ đồ vô lương tâm, tôi có thành ma cũng không tha cho anh.”
Thẩm Nhất Đang như xuất quỷ nhập thần liên tục cầm nhành cây đánh mạnh về phía hai tên đàn ông đó và làm cho một tên bị thương, cô cứ thế mà nhắm mắt đập đại về phía tên còn lại trúng ngay đầu của hắn, có phải trong lúc đó do cô suy nghĩ về Lịch Bắc Dạ nên mới có sức mạnh như vậy không?
“Chết hết rồi sao?”
Cô nhìn hai tên đó nằm gục bên dưới đất liền vuốt ngực thở phào, nhưng cú đánh cũng nhẹ không thể chết được đâu, cô cảm thấy hơi sợ hãi rồi, nhanh chóng rời khỏi hiện trường và phóng lên xe rời đi trong tức tốc. Lịch Bắc Dạ đứng từ xa nhếch môi cười, anh vốn dĩ cũng không định cứu cô nhưng thật may mắn cho cô là có thể một mình đấu lại hai tên to con đó rồi chạy thoát.
“Hừ, còn tưởng có có kịch hay để xem, tiếc thật.”
Sau vụ việc đó thì Thẩm Nhất Đang cứ thế mà cao chạy xa bay, và thêm một điều làm cô thấy kiên dè nữa đó là Lịch Bắc Dạ không chỉ là tổng tài bình thường mà còn có thêm thân phận khác là lão đại, cô bắt đầu cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì không biết cô đã thoát chết không biết bao nhiêu lần, có thể nói cô có chừng chín cái mạng mà cái mạng cuối cùng này cô phải giữ gìn thật kỹ lưỡng không dám phản bật lại anh nữa.
“Tên đó nguy hiểm thật, sau này mình phải đề phòng nhiều hơn thôi.”
Buổi sáng tinh mơ, Thẩm Nhất Đang đã dậy từ sớm để chuẩn bị đến trường nhưng cô lại không ngờ ai kia lại dậy sớm hơn cả cô và ngồi một mình trên bàn ăn, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào tờ báo, Thẩm Nhất Đang thở thôi còn không dám thở, cô cứ thế mà rón rén đinh đi ra cửa thì giọng nói của anh vang lên làm cô giật bắn cả người.
“Đi đâu lén la lén lúc vậy, lại ăn sáng rồi đi học.”
Cô quay đầu lại cười gượng một cái, vốn định tránh mặt anh nhưng không ngờ rằng lại bị phát hiện, cô đành gượng gạo đi tới ngồi xuống cách xa anh một khoảng.
“Lâu rồi không dùng bữa cùng nhau nhỉ? Có gì muốn nói với tôi sao?”
Thẩm Nhất Đang cắm mặt ăn không dám nhìn anh chỉ biết lắc đầu, có vẻ như sau vụ việc ngày hôm qua thì cô đã hoàn toàn e dè trước anh hơn thì phải, đúng là nhìn bộ dạng này của cô thật sự có chút không quen cho lắm.
“Không có gì.”
“Hôm nay cô lạ thật đó, làm bộ dạng như tôi ăn tươi nuốt sống cô thế? Mà cô cũng mạnh thật cứ như trâu bò ấy, một mình có thể tẩn hai tên to con cũng tài tình lắm.”
Lịch Bắc Dạ cố ý nói về chuyện hôm qua làm Thẩm Nhất Đang suýt nghẹn chết, cô liền cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi đứng dậy.
“Tôi đi học đây, không rảnh nói chuyện với anh.”
“Này, đi chung đi chứ?”
Lịch Bắc Dạ vẫn còn bày ra cái vẻ mặt thảo mai đó làm gì chứ, cô không để tâm đến lời anh nói lạnh lùng lên xe rời đi, để lại Lịch Bắc Dạ phì cười, nhìn cô e dè khép nép như vậy thật buồn cười làm sao, không ngờ vừa đi ra tới xe thì cô đã nhìn thấy Lịch Bắc Dạ đi theo phía sau mình rồi còn xông vào ngồi cạnh cô nữa chứ.
“Không có cùng đường, xin Lịch thiếu xuống xe giùm.”
“Xe nhà tôi, nên tôi muốn đi thì cũng phải qua ý kiến của cô sao?”
Thẩm Nhất Đang đúng là không có cái quyền ngăn cản điều đó, cô nhích người xát vào bên trong, đôi môi của anh khẽ nhếch lên cười khoái chí tiếp tục nhích theo cô, Thẩm Nhất Đang quay sang trừng mắt, đôi tay siết chặt cố nhịn anh ta vì cô đang ngồi cạnh một tên khá nguy hiểm cô cần phải đề phòng và một điều cần nhắc đi nhắc lại đó là nhẫn nhịn.
“Sợ tôi sao?”
Câu nói của Lịch Bắc Dạ làm cô có chút hoảng loạn.
“Mắc gì tôi phải sợ anh chứ, đồ điên.”
“Cũng gan trời đấy, chuyện đêm qua cấm cô nói cho ai biết đặc biệt là ông nội, nếu không thì tôi không tha cho cô đâu biết chưa?”
Thẩm Nhất Đang liền gật đầu đồng ý, nhưng trong đầu của cô lại suy nghĩ trái ngược lại, cô nhất định phải kể vụ việc này cho ông nội của Lịch Bắc Dạ nghe, để xem có kịch hay gì diễn ra mà đến lúc đó chắc cô phải tìm nơi lánh nạn trước rồi mới dám kể.
“Tôi vẫn muốn nói đấy thì sao? anh càng cấm tôi càng làm.”