Tiếp tục quay trở lại luyện tập, Cao Dĩ Huyên lần này sẽ tham gia cùng với Triều Kim Nghiên do thiếu người, những người khác đã có vai cả rồi nên anh buộc phải cùng với Triều Kim Nghiên lên sân khấu, trong khi những người khác khoe với nhau về trang phục diễn, mỗi người đều được nhà trường chuẩn bị cho trang phục vở diễn riêng Triều Kim Nghiên vẫn chưa có, cô buồn bã ngồi xuống thở dài.
“Sao ngồi ở đây, uống chút nước đi!”
Cao Dĩ Huyên đưa cho cô bình nước, cô đưa tay nhận lấy rồi thẫn thờ nhìn đăm chiêu, chắc là có tâm sự gì đó nên trông cô mới thiếu sức sống như vậy.
“Thầy ơi, trang phục là minh có cần đóng tiền thuê không ạ?”
“Ừm cái này thì trường sẽ hỗ trợ, sao thế? Em vẫn chưa có trang phục sao, mọi người đã có hết rồi mà nhỉ?”
Triều Kim Nghiên chỉ biết lắc đầu, thấy cô cứ như vậy anh cũng không vui nổi liền nắm lấy cô kéo cô đứng dậy đi tới chỗ phòng thử đồ, quả là tìm kiếm lục tung cả lên không có trang phục của cô, nhưng phân theo lớp thì Thẩm Nhất Đang và nhóm cũng đã có, nhóm của Cinderella cũng có rồi riêng của nhân vật chính là không có thôi. . Đam Mỹ Hài
“Chắc có thiếu sót gì chăng?”
Cao Dĩ Huyên đưa tay chống cằm suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho bên phục trang kiểm tra lại thử, nhưng bên đó chắc chắn một trăm phần trăm là trang phục của cô được đưa đến rồi, người chuẩn bị còn quay lại chu trình đóng hàng nữa, quần áo của cô là được bỏ vào thùng hàng đầu tiên luôn nên làm sao có chuyện quên được chứ.
“Vậy thì đâu chứ? Kỳ lạ.”
Cao Dĩ Huyên và Triều Kim Nghiên bắt đầu lục tìm mọi thứ rối tung cả lên nhưng chẳng tìm thấy bộ trang phục của cô, do là được may thiết kế theo đúng dáng người nên bây giờ đặt lại sợ là sẽ may không kịp, mà ngày diễn thì cũng gần kề cả rồi.
“Chắc có lẽ em không thể diễn được rồi thưa thầy.”
Triều Kim Nghiên mỉm cười gượng nhưng trong lòng rất buồn, cô chỉ có một cơ hội duy nhất mà bây giờ không có trang phục thì chẳng thể diễn được nữa, Cao Dĩ Huyên nắm chặt lấy tay cô rồi nói chắc nịch.
“Không sao em cứ yên tâm nhất định sẽ có trang phục thôi, đừng buồn mà cứ tập luyện.”
“Nhưng...thầy không cần phải làm thế đâu, em...thật sự không có buồn, dù gì cũng khỏe mà thầy.”
Cao Dĩ Huyên đưa tay xoa đầu cô rồi dịu dàng trấn an.
“Khờ quá đi, cứ tin thầy, hiếm khi có cơ hội như vậy thì tại sao không nắm bắt chứ.”
Triều Kim Nghiên đan tay vào nhau rồi gục mặt, lúc này đột nhiên nhìn thấy Thẩm Nhất Đang đứng bên ngoài cười tươi giống như là vừa có một chuyện gì đó vui lắm vậy, cô đã thay trang phục xong rồi, nhìn bộ trang phục của cô vô cùng lộng lẫy, được thiết kế một trăm phần trăm từ lông vũ, chiếc váy màu đen kết hợp lông vũ và chút điểm nhấn là hạt ngọc lấp lánh tạo nên sự kiêu sa mỹ miều của cô.
Cao Dĩ Huyên bắt đầu có chút nghi ngờ ở Thẩm Nhất Đang, người ra vào cuối cùng chính là cô, vậy khả năng cao trộm rồi giấu chiếc váy của Triều Kim Nghiên đi hoàn toàn có khả năng, một phần là cô rất ghét Triều Kim Nghiên ngay từ đầu luôn tìm cách làm khó dễ cô, lại còn phản đối về chuyện Triều Kim Nghiên tham gia nữa.
“Thầy sẽ điều tra tới cùng, bây giờ em đi ra ngoài đi.”
“Vâng ạ.”
Lúc này Triều Kim Nghiên mặt mày ủ rũ đi ra, cô lướt ngang Thẩm Nhất Đang một cách nhanh chóng nhưng không ngờ lại vô tình va phải Thẩm Nhất Đang làm cô suýt ngã nhào cũng may mắn là có Kì Nhi và Tuệ Mai đưa tay đỡ lấy cô, Thẩm Nhất Đang khi định hình lại thì nghiến răng một cái quát lớn.
“Không có mắt sao? đi cắm đầu cắm cổ xông vào người ta vậy đó hả? À...hay là cô ghen tị vì không được diễn vai này?”
Kì Nhi và Tuệ Mai lúc này nhếch môi đẩy Triều Kim Nghiên một cái rồi cất giọng khinh bỉ.
“Người như cô ta cũng có thể đưa vào buổi lễ sao? thật tầm thường liệu có diễn được không đây?”
“Phải phải, có vẻ như cô ta đang rất tự hào vì bản thân được thầy Cao lựa chọn nhỉ?”
Cả ba cùng cười lớn làm cho Triều Kim Nghiên cảm thấy mình bất tài vô dụng, bản thân nghèo thực sự là cái tội sao? cô mím chặt môi sau đó liền cúi người về phía Thẩm Nhất Đang.
“Tớ xin lỗi, do tớ không biết nhìn đường mà va phải cậu, tớ xin phép đi trước.”
Vừa định đi thì Thẩm Nhất Đang đưa tay nắm vai của Triều Kim Nghiên rồi nhẹ nhàng kéo cô tới gần nói khẽ vào tai của cô.
“Cô đang nghĩ bản thân là lọ lem có ngày thành công chúa sao? cổ tích hoang đường đừng mơ mộng nữa mà hãy sống với thực tại đi, thế giới của cô không có thật đâu tỉnh lại đi cô gái à.”
Thẩm Nhất Đang vừa nói vừa chỉ trỏ vào đầu của Triều Kim Nghiên sau đó nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt của Triều Kim Nghiên, nụ cười của cô có chút mỉa mai châm biếm rồi cuối cùng hất mạnh vai của Triều Kim Nghiên rồi cùng hai người bạn của mình rời đi với vẻ mặt kiêu ngạo và hả hê, Triều Kim Nghiên cúi đầu hai tay siết chặt vào nhau, có vẻ như cô đã chịu đựng quá mức rồi sắp không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên liếc mắt về phía Thẩm Nhất Đang vui vẻ cười nhạo cô trong lòng cũng biết tức giận chứ.
“Tôi sẽ cho mọi người thấy, tôi sẽ làm được.”