Thẩm Nhất Đang bất lực ngồi khụy xuống, đối diện xung quanh với bốn bức tường trắng, không gian cũng không được rộng rãi cho lắm, đột nhiên ánh đèn cứ chớp chớp mãi không lẽ nó sắp tắt đấy chứ? Cô đứng bật dậy tiếp tục đập cửa mạnh mẽ kêu gào, nhưng càng kêu gào thì cổ họng của cô bắt đầu có dấu hiệu khàn và đau.
“Tên chó chết, mau mở cửa, tôi mà ra được thì tôi sẽ nói cho ông nội biết anh hành hạ tôi thế nào.”
Đáp Lại cô vẫn là sự im lặng và sự vang vọng của tiếng la hét của cô, ánh đèn bắt đầu vụt tắt đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi như vậy, cố trấn tĩnh bản thân cô ngồi nép mình ngồi tựa vào cánh cửa, cả người của cô toàn là đốm mẩn đỏ chi chít.
Cô đột nhiên nhớ lại bản thân lúc còn nhỏ mình từng bị kẹt trong nhà vệ sinh ở nhà hàng khi đi cùng với mẹ, lúc đó cô và mẹ vô cùng luống cuống, bà đứng bên ngoài trấn tĩnh cô bảo cô không được khóc và không được sợ vì những lúc nguy hiểm nhất mẹ sẽ luôn bảo vệ cho cô và trong lúc chờ đợi người đến giải nguy cho hai mẹ con thì bà đã kể truyện cổ tích rồi hát cho cô nghe để cô quên đi sự sợ hãi.
Thẩm Nhất Đang nghĩ đến đây thôi nước mắt tự nhiên rơi, cô đột nhiên cảm thấy hơi ấm tỏa ra giống như đang được mẹ ôm ấp lấy vậy, giá mà mẹ còn sống có lẽ cuộc sống của cô đã hạnh phúc rất nhiều sẽ không có chuyện bị người ngoài ức hiếp như vậy, cô cũng không cần tỏ ra mạnh mẽ để làm gì, mỗi khi bị tổn thương cô thường trốn trong phòng và khóc một mình, nếu có mẹ thì cô đã lao vào lòng mẹ để khóc lớn rồi, xung quanh của cô chẳng có ai thật sự yêu thương cô cả, chỉ toàn là lũ nịnh bợ mà thôi.
Cô dần chìm vào trong bóng tối, cái sự tối tăm u buồn ấy liệu cô có tìm thấy nguồn ánh sáng hay không?
“Mẹ... ơi...”
Lịch Bắc Dạ ngồi đọc báo một lúc rồi xem TV, lúc này anh nhìn lên đồng hồ thấy trôi qua cũng đã được ba mươi phút rồi, có lẽ Thẩm Nhất Đang vẫn còn làm loạn điên cuồng trong đấy, cũng tốt thôi nhân cơ hội này dạy dỗ con người bướng bỉnh ấy một chút để cô bớt cái tính lên mặt lại.
“Thiếu gia...có nên mở cửa cho thiếu phu nhân không? cô ấy... bị dị ứng lại còn ở trong đó lâu sẽ...không tốt... nhỡ như có chuyện gì...”
“Không cần để tâm, cứ nghỉ ngơi hết đi, cô ta sức trâu không dễ gì mà yếu đuối mỏng manh như thế đâu mà lo.”
Ai nấy cũng thấy hành động của anh lần này có hơi quá đáng, Thẩm Nhất Đang dù bướng bỉnh kiêu căng đến đâu thì cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, cô vẫn còn ở trong tuổi nổi loạn lại lớn lên trong môi trường không được dạy dỗ kỹ càng dẫn đến tính tình khó chịu thôi.
“Thiếu gia cô ấy chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”
Mọi người thay nhau năn nỉ anh thả Thẩm Nhất Đang ra, tuy tính tình không tốt nhưng cô chưa bao giờ đối xử tệ với những người ở đây nên điều đó làm họ kính trọng yêu quý cô hơn.
“Trước đây có thể là một đứa trẻ, nhưng có ai mãi là một đứa trẻ cả đời đâu chứ, nói trẻ con là có thể tha thứ dễ dàng?”
“Nhưng Lịch thiếu có thể dạy dỗ cách khác...”
Chưa nói hết thì đã nhận cái nhìn khó chịu của Lịch Bắc Dạ.
“Bây giờ các người đang dạy tôi cách dạy vợ sao? loại người như vậy không thể dạy dỗ nhẹ nhàng được mà phải dùng biện pháp mạnh, thôi bớt nhiều chuyện đi giải tán hết đi!”
Mọi người sợ anh nổi giận nên luyến tiếc nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng, Lịch Bắc Dạ vắt chéo đôi chân lên bàn rồi tiếp tục xem TV, một lúc sau thì bắt đầu làm việc của mình không biết đã trôi qua bao lâu, anh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì mới đó đã gần mười hai giờ rồi, có lẽ bây giờ đến lúc thả cô ra. Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng khi mở cửa ra cô sẽ mắng anh xối xả hoặc là điên cuồng đánh anh không chừng.
“Để xem có thay đổi chút gì không.”
Lịch Bắc Dạ đi tới bật đèn lên rồi mở khóa cửa, nhưng cánh cửa đẩy vào khá nặng anh hé cửa thì nhìn thấy Thẩm Nhất Đang tựa lưng vào cửa đôi chân của cô duỗi thẳng ra, anh nhanh chóng đi vào nhìn tư thế nằm ngủ của cô, cả người toàn mấy vết mẩn đỏ.
“Ngủ rồi à?”
Nhìn lại căn phòng toàn là một mớ hỗn độn, xem ra phải dọn dẹp và sửa chữa lại mọi thứ rồi. Lịch Bắc Dạ đưa tay bế cô lên cả người cô ướt sũng cả rồi.
“Mau thay đồ cho cô ta đi!”
Lịch Bắc Dạ đi xuống dặn dò người giúp việc thay quần áo cho cô, nhưng lúc anh chạm vào cô cả người nóng như lửa đốt có lẽ lần này ra tay hơi quá đáng thật, căn dặn chăm sóc cô đủ thứ rồi anh cũng quay về phòng mình để nghỉ ngơi.
Lịch Bắc Dạ nằm xuống giường nhớ lại lúc anh bế cô trên tay đưa về phòng thì cô đã ôm chầm lấy anh, co rúc như một đứa trẻ khóe mắt còn đọng lại chút nước mắt, miệng không ngừng gọi mẹ, anh cũng rất tò mò mẹ của cô còn sống hay là đã mất, vì trước đây chưa từng nghe đề cập đến, có thể ba mẹ cô li hôn hay có thể mẹ cô đã mất đã để lại cho cô nhiều tổn thương đến như vậy.
“Dù sao cô ta vẫn mai mắn hơn mình, cô ta vẫn còn có ba mà.”
Đưa tay gác lên trán, hình ảnh của cô cứ xuất hiện mãi khiến anh không tài nào ngủ được, Lịch Bắc Dạ nghĩ là do lương tâm cắn rứt sau vụ việc đó nên anh đứng bật dậy đi sang phòng tìm cô, anh hé cửa nhìn vào thì thấy cô đã ngủ say rồi, những vết đỏ cũng dần mờ đi, không cân lo lắng nhiều nữa.
“Ngủ ngon.”