Không khí không hề có chút vui vẻ nào mà chỉ toàn là sát khí tỏa ra từ Thẩm Nhất Đang và Lịch Bắc Dạ, Lịch lão gia dùng bữa xong thì bắt đầu chuẩn bị bàn tính về vấn đề hôn lễ của cả hai, ông thấy tình cảm cả hai tiến triển tốt như vậy nếu mà cử hành hôn lễ sớm thì sẽ càng tốt hơn, ông cũng đã già rồi nên muốn chứng kiến cảnh con cháu có một mái ấm gia đình thật sự và để ông có thể giao lại toàn quyền lại cho Lịch Bắc Dạ quản lý thay thế ông.
“ỌE.”
Thẩm Nhất Đang bị anh dồn ép nhiều đến nổi buồn nôn, những vết mẩn đỏ cũng đã hiện rõ hơn, Lịch lão gia thấy cô không ổn thì nghĩ ngay đến chuyện kia, chỉ mới ở đây có một thời gian mà không lẽ tình cảm cả hai tiến triển nhanh đến vậy sao? ông sắp lên chức rồi phải không nhỉ? Gương mặt của ông bắt đầu dần có mùa xuân hơn, vậy là ông sắp có cháu bế bồng rồi, ông thèm nghe tiếng khóc của trẻ con và muốn nhìn thấy thiên thần nhỏ bé ấy chập chững bước đi những bước đi đầu đời.
“Hai đứa chẳng lẽ tiến triển rồi sao? Nhất Đang chắc là có tin vui rồi, ngày mai hay là một lát hay là đi luôn đi, đi khám đi! Ông thấy sắc mặt con không tốt, nếu mang thai cần phải nghỉ ngơi và ăn uống nhiều hơn.”
Lịch lão gia bắt đầu cuống cuồng cả lên, Lịch Bắc Dạ chớp mắt ngờ nghệch không hiểu ý của ông, Thẩm Nhất Đang không thể chịu nổi nữa liền đứng bật dậy hất tay của anh ra rồi lao thẳng đến nhà vệ sinh liên tục nôn ra hết, cô đưa tay móc cổ họng để ói ra tất cả những gì mình đã ăn hôm nay, tay chân của cô vẫn không có dấu hiệu bớt đỏ mà ngày càng đỏ hơn, cô nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt của cô chi chít những đốm đỏ rất kinh dị.
“Tên khốn kiếp, đồ vô liêm sỉ, đi chết đi! Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, anh hãy chờ đó có tôi sẽ không có anh, tôi thề không đội trời chung với anh!”
Thẩm Nhất Đang điên loạn đập phá đồ đạc trong phòng tắm, cô liên tục tát nước vào mặt mình, sau khi trút giận xong cô định đi ra thì cánh cửa dường như bị ai đó khóa chặt lại, từ đầu cô bước vào thì cánh cửa đã bị khóa lại do Lịch Bắc Dạ sợ ông nội nhìn thấy cô bị mẩn đỏ sẽ lại quay sang trách móc anh hoặc ông sẽ tự trách mình, anh liền đứng dậy giả vờ đi tới hỏi han cô nhưng thật ra là khóa cửa sau đó đi trở ra.
“Cô ấy vẫn còn nôn thưa ông, ông cứ về trước đi rồi con sẽ đưa cô ấy đi khám ngay, nếu có thai thì con sẽ thông báo cho ông.”
Lịch lão gia hướng mắt nhìn theo về phía phòng vệ sinh, ông vẫn luống cuống hồi hộp mong là Thẩm Nhất Đang sẽ thật sự mang thai, ông nghĩ rằng tuổi trẻ nên rất dễ đậu thai chuyện có thai cũng sớm muộn thôi mà.
“Vậy được rồi, chuyện con bé có tính tình thế nào thì ông nội không quan tâm, hiện tại chỉ cần con bé khỏe mạnh mang thai là tốt rồi, còn chuyện đó từ từ con bé sẽ ý thức được thôi, con nhớ không được làm con bé buồn hay ức hiếp con bé, nếu không ông nội sẽ không tha cho con.”
Lịch lão gia đi ra tới cửa không quên quay đầu lại nói một câu đe dọa anh, Lịch Bắc Dạ liền gật đầu vâng lời ông, đợi cho Lịch lão gia rời đi thì anh cho người dọn dẹp bàn ăn đầy hỗn loạn ấy và còn căn dặn sẽ để lại vài con tôm để nấu cháo tẩm bổ cho cô, Lịch Bắc Dạ đúng là biết cách hành xác người ta như vậy.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân ở trong đó lâu như vậy, liệu có sao không?”
Người giúp việc đứng bên ngoài lo lắng hỏi anh, anh vẫn tỏ vẻ từ tốn bình thản uống một ngụm trà, mắt chăm chú đọc báo và không quan tâm đến Thẩm Nhất Đang, cho cô ở bên trong xám hối tội lỗi của mình vì không biết phép tắt một chút cũng có gì đâu chứ.
“Kệ cô ta, cho cô ta ở trong đó luôn cũng được.”
“Nhưng thiếu gia...”
Lịch Bắc Dạ quay sang trừng mặt, người đó liền cúi mặt xuống sau đó lùi về phía sau rồi đi mất, anh đã quyết định gì rồi thì có van xin cũng vô ích, cái tội hỗn láo xấc xược của cô, anh đã nhịn lâu rồi sẵn hôm nay vừa phát hiện chuyện cô ăn tôm không được là do đầu bếp có nói nhưng anh vẫn cố chấp cho anh ta nấu mấy món đều bằng tôm, đúng là thỏa mãn tâm trạng ghê.
“Sau này cô còn được ăn dài dài mà.”
Thẩm Nhất Đang điên cuồng đập cửa nhưng chẳng có ích gì, cánh cửa được làm bằng chất liệu rất chắc chắn không thể nào dùng sức lực mà đạp tung được, cô lại buồn nôn nữa rồi, nghĩ tới cảnh mấy con tôm đó nằm trong miệng đã khiến cô không kiềm chế được.
“ỌE.”
Cuối cùng thì cũng sạch ruột rồi, cô nôn ra tất cả những gì đã ăn từ sáng đến giờ, cô biết chắc là Lịch Bắc Dạ giở trò, anh ta muốn giam cô trong đây luôn chứ gì? Trong căn phòng này kín mít như vậy ngay cả con muỗi còn không thể bay vào làm sao cô có thể trốn thoát được đây?
“Tên khốn mở cửa ra!”
“Có giỏi thì mở cửa ra tôi với anh solo với nhau đừng có chơi trò tiểu nhân như vậy.”
“Có thả ra không cái tên mặt đá kia!”
Dù Thẩm Nhất Đang có la hét khàn cả cổ cũng chẳng ai nghe được cái này gọi là tự mắng tự nghe, cô tức giận đạp mạnh cánh cửa một cái, thật sự hết cách rồi.