Thẩm Nhất Đang trong thời gian chờ đợi đứng ngồi không yên, cô không đủ kiên nhẫn nữa liền mạnh mẽ xông thẳng vào bên trong mặc cho mọi người ngăn cản, cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc, Thẩm Hứa cũng vừa từ trong phòng họp đi ra thì nhìn thấy văn phòng của mình bị ai đó làm náo loạn cả lên, giấy tờ tài liệu tất cả mọi thứ đều rơi tứ tung dưới sàn.
“Chuyện gì xảy ra vậy? là ai?”
Thẩm Hứa trừng mắt nhìn từng người với ánh mắt sắc bén, ai nấy cũng phải sợ hãi khép nép không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt ấy, đúng là cha nào con nấy từ hành động đến ánh mắt đều rất giống nhau, Thẩm Nhất Đang từ nhỏ ai cũng bảo rằng cô giống ông hơn là giống mẹ của cô.
“Là...là tiểu thư thưa giám đốc.”
Quản lý đi tới khẽ nói, lúc này Thẩm Nhất Đang từ phía sau lưng ông đi tới, mọi người xung quanh đều có cảm giác rằng ánh mắt của hai người đang có một tia lửa điện soẹt ngang qua, không khí như chiến tranh sắp nổ ra giữa hai bố con nhà này, điều này có vẻ trước đây mọi người chưa từng chứng kiến qua, vì trước đây cô rất giữ lễ độ ở nơi đông người nhưng bây giờ thì không thể nữa, cơn giận bốc khói nghi ngút như vậy không thể nào dập tắt được.
“Ba nói đi, giấy tờ này rốt cuộc là sao hả?”
Thẩm Nhất Đang cầm xấp giấy tờ trên tay rồi quăng mạnh xuống bàn, Thẩm Hứa biết rõ cô đã nhận ra mọi chuyện rồi nhưng bây giờ đang ở công ty không thể để lộ mọi chuyện ở đây được, lúc này Thẩm Hứa đưa tay lên che miệng ho khẽ rồi nói.
“Ở đây là công ty, muốn gì thì đợi ba về nhà rồi tính.”
Thẩm Nhất Đang làm sao có thể để mọi chuyện dễ dàng như thế, cô liền sấn tới, bảo vệ cuối cùng cũng đến và giữ lấy tay của cô để tránh cô phải làm loạn cả lên, tay chân của cô đều bị giữ chặt lại không thể nhúc nhích được.
“Tính cái gì chứ? Giải quyết tại đây đi, ba phải nói rõ cho tôi, giấy tờ của tôi trả đây cho tôi, số tài sản mẹ tôi để lại cho tôi mà ông lại âm thầm giữ làm của riêng rồi còn muốn cho mẹ con của nó ư? Ông làm vậy không biết hổ thẹn với mẹ tôi sao? ông đã từng hứa với tôi như thế nào hả, tại sao ông lại thay đổi nhiều đến như vậy, ông ăn bùa mê thuốc lú của mụ ta nên điên rồi đúng không?”
Thẩm Nhất Đang tay chân không cử động được nhưng khuôn miệng vẫn hoạt động hết công suất, nghe xong câu này Thẩm Hứa không kiềm được lòng nữa mà quát lớn.
“Đây là công ty của ba, con muốn la hét náo loạn tới chừng nào đây? đúng là ba đã sai khi chiều chuộng con nhiều quá mức mà không dạy dỗ con để con trở nên hư hỏng thế này, khôn hồn mà cút về nhà nhanh trước khi ba nổi giận.”
“Trước khi làm rõ thì con sẽ không về!”
Thẩm Nhất Đang quát lớn đến nổi khàn cả cổ, mọi người xung quanh nghe được những lời lúc nãy của cô thì bắt đầu bán tán ra vô rất nhiều, một lúc sau đột nhiên mọi người há hốc mồm bàn tán chuyện Lục Diễm và Thẩm Hứa bị bế lên diễn đàn thông tin mạng xã hội các thứ, lướt đến đâu cũng thấy điều này làm cho Thẩm Hứa bốc hỏa lên. Mọi thứ đều đổ dồn vào ông nên ông không thể kiềm cơn giận được nữa mà cho người mang Thẩm Nhất Đang ra khỏi công ty.
“Có biết ai đăng tin nhảm đó không?”
Thẩm Hứa ngồi xuống uống một ngụm trà từ từ đọc tin tức, lướt tới tấm ảnh mà Lục Diễm ôm ấp tên đàn ông đó làm cho cơn ghen của ông trỗi dậy, ông nổi tiếng là có máu ghen nên chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ của mình bên cạnh đàn ông khác là nổi điên lên liền.
“Không biết ạ, giám đốc... có cần cho người xóa bài đăng không ạ?”
“Cho người xóa bài đăng đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công ty chúng ta, còn chuyện còn lại để tôi giải quyết.”
Thẩm Hứa đặt mạnh tách trà xuống rồi đứng bật dậy nhanh chóng lái xe rời đi, nhìn tình hình này cũng đủ hiểu sắp tới nội bộ gia đình của Thẩm Hứa sẽ thế nào mà.
Thẩm Nhất Đang bị lôi kéo quăng ra ngoài mà chẳng thể giải quyết được gì cả, cô đâu thể để yên như thế được nên cho người lái xe đưa đến Thẩm gia ngay lập tức, nhưng trên đường đi thì xe của cô va phải xe của ai đó, bị ngáng đường cô định lái đi luôn thì người trên xe bước xuống làm cô giật cả mình.
“Lịch Bắc Dạ? Sao lại là anh ta chứ?”
Lịch Bắc Dạ sắc mặt cũng không được tốt lắm,anh hầm hầm đi tới nắm lấy tay cô kéo mạnh lôi lên xe.
“Đi đâu?”
“Tôi đi về nhà không được sao?”
“Ông nội muốn gặp cô, bây giờ đi theo tôi về, tôi gọi sao cô không bắt máy hả?”
Người đi đường nhìn hai người chiến đấu với nhau thì dừng lại tò mò, thấy không ổn nên Lịch Bắc Dạ liền cho người lái xe đi không để cô kịp làm loạn nữa.
“Thả tôi ra! Tôi phải đi tìm lão già đó.”
“Lão già? Là ai chứ?”
“Là ai kệ tôi, thả tôi đi đi!”
Lịch Bắc Dạ liền không nói gì, anh im lặng khoanh tay lại để cô muốn làm gì làm, cửa bị khóa nên chẳng thể mở ra, xe cũng bắt đầu khởi động thế là cô không còn đường để thoát thân nữa rồi.