Cuối cùng thì giây phút mà mọi người ai cũng mong đợi nhất từ đầu buổi lễ cũng đã đến, không khí lúc này vô cùng ngột ngạt vì ai cũng im lặng chờ đợi món bảo vật có một không hai từ trước đến nay, phải nói là ngàn năm có một. Thứ này được mệnh danh là bảo vật thất truyền trong truyền thuyết, không biết có phải chiêu trò lố bịch của chương trình hay không nhưng nghe miêu tả qua khá giống với viên nước mắt của rồng Hải Long.
“Nước mắt của Hải Long?”
Thẩm Nhất Đang là một người trong giới quý tộc nên việc biết đến món bảo vật đó cũng là chuyện đương nhiên, nhưng nước mắt của Hải Long nghe nói chỉ là truyền thuyết thôi mà sao lại có thật được chứ? Cô khoanh tay tựa lưng vào ghế chờ đợi vật phẩm được mang ra.
“Các vị cứ bình tĩnh, nước mắt của Hải Long được lưu truyền từ xưa rằng là giọt nước mắt mà Long Hải Long Vương đã rơi xuống cứu rỗi muôn dân trong cái hạn hán gay gắt, vì không thể hô mưa gọi gió bởi luật trời đã định ra là dân chúng sẽ rơi vào cảnh chết mòn vì khô cạn, nhưng đứng trước tình cảnh này ông đã không kìm lòng được mà đã đau lòng rơi một giọt lệ của mình xuống nhân gian lúc này những giọt nước mưa cũng rơi xuống, trong nước mưa có một viên ngọc sáng lấp lánh vô cùng quý giá được gọi là giọt nước mắt của Hải Long.”
Thẩm Nhất Đang đưa tay che miệng ngáp dài một hơi, cô đúng là cảm thấy chán rồi những chuyện này đâu cần ông ta kể lại, cô đọc cái quyển sách về nước mắt của Hải Long từ khi còn nhỏ và đọc đến nát nó luôn rồi, lúc đầu tâm trạng rạo rực và rất muốn có được nó nhưng càng lớn cô mới nhận ra đó chỉ là lời bịa đặt của những người đi trước mà thôi làm gì có thật cơ chứ?
“Cô nhắm bản thân có được nó hay không?”
Lịch Bắc Dạ liếc mắt hỏi cô với vẻ khi dễ, đã cá cược rồi thì cô muốn xem thử nó có gì đáng để cô bỏ số tiền để cá cược với anh hay không trước đã.
“Để xem nó có đáng để bỏ tiền ra hay không thì tôi sẽ đấu với anh.”
“Tôi có linh cảm là thật đấy và rất đáng tiền nữa, nên cô cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
Thẩm Nhất Đang nhìn bộ dạng khinh bỉ đó của Lịch Bắc Dạ càng khiến cô muốn có được viên nước mắt của Hải Long hơn, cuối cùng cũng được mang ra, giây phút hồi hộp chờ đợi dường như nín thở của mọi người, chiếc khăn vàng trùm lên một chiếc hộp nhỏ, xem ra viên nước mắt của Hải Long không lớn như cô tưởng tượng.
“Mọi người đã chuẩn bị để rửa mắt chưa ạ?”
“Sẵn sàng!”
Chiếc khăn trùm vừa được kéo lên thì một luồng ánh sáng chói lóa phát ra từ phía viên ngọc nước mắt của Hải Long,mọi người ở đây ai cũng như được rửa mắt khi nhìn thấy vật thất truyền đã xuất hiện trước mặt mình, ai nấy cũng muốn tranh nhau để có được nó, Thẩm Nhất Đang chớp chớp đôi mắt mình nhìn sợi dây chuyền.
“Đẹp quá.”
Cô không thể kìm được lòng mà kêu lên một tiếng khen ngợi, phải nói là cái thiết kế của nó rất đẹp và sắc sảo, viên ngọc có màu xanh của biển và những vầng mây tạo nên sự khác biệt nổi bật của nó không hề đại trà như những món bảo vật cô gặp trước đây, dù đúng dù sai thì cô vẫn muốn có bằng được nó.
“Giá khởi điểm cho nước mắt của Hải Long là mười ngàn đô!”
Lần lượt từng người bắt đầu nêu giá cao hơn, Thẩm Nhất Đang dường như đang chờ đợi điều gì đó, đôi tay cô khẽ siết chặt lại với nhau, số tiền đấu giá ngày càng lớn hơn, viên ngọc này liệu có xứng đáng với số tiền hiện tại hay không chứ, Lịch Bắc Dạ vẫn bắt chéo hai chân vẻ mặt chờ đợi Thẩm Nhất Đang tuyên chiến.
“Sao thế? Sợ rồi à, nếu cô chịu thua thì tôi sẽ đấu giá món đó.”
“Sợ gì chứ? Đại tiểu thư đây trước giờ chưa từng ngán ai.”
“Nếu không có khả năng thì đừng có tranh giành làm gì.”
“Để rồi xem.”
Thẩm Nhất Đang hướng mắt về phía người đàn ông bụng phệ ngồi đối diện cô, ông ta đang là người ra giá cao nhất đó là ba trăm ngàn đô.
“Ba trăm ngàn đô lần thứ nhất!”
“Ba trăm ngàn đô lần thứ hai!”
Lúc này Thẩm Nhất Đang thấy mình không còn nhiều thời gian nữa liền đứng bật dậy ra giá.
“Năm trăm ngàn đô!”
Câu nói của cô làm cho mọi người bắt đầu chú tâm về phía cô, cả người đàn ông bụng phệ kia cũng vậy. ông ta trừng mắt tức giận nhưng với giá hiện tại không thể tranh giành được với cô được nữa.
“Năm trăm ngàn đô lần thứ nhất!”
“Năm trăm ngàn đô lần thứ hai!”
“Có ai lớn hơn năm trăm ngàn đô nữa không ạ?”
Người MC nói lớn.
“Năm trăm ngàn đô lần thứ ba! Thành giao!”
Thẩm Nhất Đang hoàn toàn thắng và có được nước mắt của Hải Long, sau khi mọi chuyện kết thúc thì cô nhận lấy nó đưa qua đưa lại trước mặt Lịch Bắc Dạ với vẻ mặt tự cao.
“Thế nào? Là hàng thật đấy không đùa được đâu.”
“Bao nhiêu đó đã tự cao rồi.”
Lịch Bắc Dạ phì phà điếu thuốc với vẻ mặt không mấy quan tâm, cô nhẹ nhàng đeo nó vào cổ mình, viên ngọc quả thật rất hợp với cơ thể ngọc ngà của cô, viên ngọc sáng bừng cả không gian tối trong xe, nhưng đi được nửa đường đột nhiên xe của hai người bị chặn lại.
“Có chuyện rồi.”
Lịch Bắc Dạ nhận ra một điều đó là người đàn ông lúc nãy đấu giá với Thẩm Nhất Đang, ông ta ấm ức vì không thể có được nó nên đã muốn chặn đường để cướp đây mà.
“Làm sao đây?”
Thẩm Nhất Đang hoang mang khi bị chặn đường bởi những chiếc xe bóng loáng, giống như là của bọn mafia vậy.
“Tự giải quyết đi, cô giỏi lắm mà.”