Một lời hứa mà lúc Lịch Bắc Dạ vẫn còn che giấu thân phận sống với tên là Gia Long, anh đã hứa sẽ để cho cô trở thành cô dâu đẹp nhất trên trần gian này, anh muốn là người nắm lấy tay của cô cùng cô tiến vào bên trong lễ đường đó, kết thúc một hành trình dài của cả hai sau ba năm xa cách, dẫu vậy tình cảm của họ không hề phai nhạt đi ngược lại còn thêm mặn nồng.
Thẩm Nhất Đang hôm nay rạng ngời trong bộ váy cưới lộng lẫy được thiết trễ vai có phần quyến rũ và nữ tính, phần đuôi thiết kế đuôi cá ôm trọn lấy đôi chân dài của cô tôn lên đường cong rõ nét trên cơ thể, ngược lại với cô Triều Kim Nghiên lại chọn một cái váy công chúa xòe màu hồng đáng yêu, chị em họ tuy là chị em sinh đôi nhưng từ tính cách lẫn cách ăn mặc đều khá trái ngược nhau.
Cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại những người thân của mình nhưng số phận nó vẫn đi đúng quỹ đạo của nó, cô tìm được gia đình của mình lại còn tìm được tình yêu tìm được người sẽ cùng mình đi đến cuối cuộc đời, được dạy bảo tính cách trở nên trưởng thành hơn trầm tính hơn.
Tuy rằng ban đầu mối quan hệ của cả hai cứ như là oan gia với nhau nhưng người ta thường nói ghét của nào trời trao của nấy, có lẽ cũng chính vì thế mà định mệnh lại gán ghép duyên phận hai người lại với nhau, sợi dây tơ hồng đã buộc chặt hai người lại với nhau rồi, đời này kiếp này mãi không chia lìa.
Nhìn con cái của mình trưởng thành yên bề gia thất những bậc phụ huynh cũng không thể giấu được sự xúc động trong lòng, niềm hân hoan cảm xúc nghẹn ngào, và chúc phúc cho hai cặp đôi sẽ mãi mãi bên nhau đến răng long đầu bạc.
Phía xa xa đó một bóng người phụ nữ đứng lấp ló nhìn dõi theo bóng dáng của Thẩm Nhất Đang, người đó không ai khác chính là bà Thẩm người mẹ đã đành lòng vứt bỏ đứa con gái của mình, là người đàn bà độc ác nhất trên đời này, đã trộm con của người khác lại còn không chăm sóc cho nó có một cuộc sống chu toàn, bà tự trách bản thân mình, ngay cả ngày hạnh phúc của con bà cũng không dám bước chân vào đó chúc phúc cho cô.
Nhận được tin bà chỉ có thể mua một món quà làm của hồi môn rồi gửi người trao nó lại cho cô, mãi mãi bà không thể nào đối diện với đứa con gái bé bỏng mà mình vứt bỏ một cách vô tình như vậy, bà đưa tay lau đi nước mắt của mình thầm chúc phúc.
“Nhất Đang, con phải hạnh phúc đấy nhé, có lẽ con đã quên đi sự xuất hiện của người mẹ độc ác này rồi.”
Nước mắt đã đầm đìa trên gương mặt hiền hậu ấy, bà quay lưng định rời đi thì giọng nói của Thẩm Hứa vang lên.
“Như Bình, là bà đấy sao?”
Cái tên đã đi vào dĩ vãng từ mười mấy năm trước rồi, người gọi tên này chỉ có thể là ông ấy mà thôi, bà tuy không qua đầu lại nhưng vẫn biết được người đàn ông gọi tên mình đó là ai, chất giọng đó mãi mãi sẽ không bao giờ quên được.
“Lâu rồi không gặp ông Thẩm Hứa.”
Bà nhẹ nhàng quay đầu lại nở một nụ cười tươi như lần đầu gặp mặt làm nên duyên nợ của hai người, chỉ nghe Thẩm Nhất Đang kể ông không hề tin chuyện đó cứ nghĩ bà đã chết trong chuyến bay đó rồi nhưng mà vẫn may mắn thoát chết bây giờ lại sống với thân phận khác còn có một gia đình hạnh phúc êm ấm cùng gia đình mình sinh sống ở Mỹ.
“Đã mười mấy năm rồi nhỉ? Cứ nghĩ bà đã chết nhưng tôi sai rồi.”
“Hừ, ngay từ đầu ông đã sai mới đúng, đến bây giờ ông mới nhận ra sao?”
Thẩm Hứa bật cười đầy đau khổ chua xót nghẹn ngào nơi cổ họng.
“Đã đến rồi sao còn không vào trong? Con bé sẽ vui lắm.”
“Tôi đã gửi quà rồi, sẽ không vào đó đâu, con bé rất hận tôi, nếu nó nhìn thấy tôi chắc sẽ làm lớn chuyện, tôi hiểu tính tình của nó quá mà.”
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hình ảnh mấy chục năm trời trôi qua như một thước phim, lần đầu gặp gỡ nhau đến kết hôn và chia lìa nhau. Không thể nghĩ rằng có thể gặp lại sau mấy chục năm trời biền biệt tâm tích, sống mũi ông bắt đầu cay cay đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn cố kiềm chế lại ngăn nước mắt chảy xuống.
“Bà...hạnh phúc chứ?”
“Tôi rất hạnh phúc còn ông?”
“Tôi từng tái hôn nhưng đã sớm ly hôn một lần nữa rồi, vì đi sai đường nên khiến con nó hận tôi, dù vậy nó vẫn chấp nhận tha thứ cho tôi.”
Bà bật cười lớn.
“Phận làm cha mẹ như chúng ta thật không đáng chút nào có phải không? đáng tiếc nó cũng không phải con ruột của chúng ta, con của chúng ta đã mất từ khi nó chào đời rồi.”
Lúc này chất giọng non nớt của một cô bé vang lên chạy lại ôm chầm lấy bà, đường nét trên gương mặt y đúc như bà từng nét thanh mảnh sự mong manh dễ vỡ, đôi mắt to tròn khuôn miệng anh đào chúm chím tươi cười híp mắt, hai chiếc má bánh bao phúng phính hồng hào, mái tóc dài tựa như Thẩm Nhất Đang lúc còn nhỏ.
“Mẹ ơi.”
“Chào chú đi con.”
Cô bé chớp đôi mắt gật đầu lễ phép chào ông.
“Chào chú, chú là bạn của mẹ con hả?”
Ông chỉ gật đầu mỉm cười, lúc này Thẩm Nhất Đang thấy được bóng dáng quen thuộc ngay lập tức cô liền tức tốc chạy ra ngoài nhưng bà đã bế cô bé đó lên rồi nói lời từ biệt với Thẩm Hứa.
“Tạm biệt, tôi phải đi rồi, không hẹn ngày gặp lại, hãy gửi lời chúc phúc đến Nhất Đang giúp tôi.”
Bà bế đứa bé lên rồi chạy đi, trong khi đó Thẩm Nhất Đang đã tăng tốc chạy băng qua vật cản trước mắt, cô khó khăn nâng chiếc váy lên mà chạy, Lịch Bắc Dạ đuổi theo phía sau lưng cô vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Đang Đang em sao vậy?”
Thẩm Nhất Đang đột ngột dừng bước, vì người đó đã đi xa khuất rồi, bà ấy không muốn gặp cô đến như vậy sao? Thẩm Nhất Đang như mất hồn chân run rẩy như không còn sức lực ngã vào người của Lịch Bắc Dạ, anh nhanh tay ôm cô vào lòng lo lắng hỏi.
“Người đó...là bà ấy đúng không?”
Cô dụi mặt vào lồng ngực của anh gật đầu.
“Có lẽ bà ấy đến chúc phúc cho em đấy.”
“Nhưng bà ấy lại trốn tránh em, không chịu vào đây, em đáng ghét đến như vậy sao?”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu của cô trấn an.
“Không đâu, có lẽ bà ấy có lý do của mình, đừng buồn có duyên sẽ sớm gặp lại thôi, Đang Đang hôm nay là ngày vui em đừng có khóc được không?”
“Vâng, em sẽ không khóc đâu, Bắc Dạ cám ơn anh.”
Thẩm Nhất Đang siết chặt vòng tay ôm lấy anh, riêng Thẩm Hứa vẫn đứng đó ánh mắt hướng về phía mà người phụ nữ ấy đã rời đi.
“Bà hạnh phúc là được rồi, Nhất Đang con cũng phải hạnh phúc có biết không?”