Tối hôm đó, chỉ vì chiến tranh lạnh của cả hai diễn ra nên Thẩm Nhất Đang đã soạn một cái vali rồi cho quần áo đồ dùng của mình vào đó rồi rời đi về nhà của mình, Lịch Bắc Dạ rất muốn giữ cô lại nhưng cả hai đang chiến tranh lạnh với nhau vả lại cái tôi của cả hai quá lớn nên không ai chịu cúi đầu xin lỗi trước cả. Dù rằng Lịch Bắc Dạ rất thương yêu cô nhưng nghĩ đến chuyện cô đem anh ra so sánh với người khác rồi còn đòi tìm người khác lãng mạn hơn thì anh rất giận.
Lịch lão gia chỉ biết lắc đầu, tuổi trẻ mới thấy ngọt ngào đó rồi bây giờ giận dỗi đó, ông đi tới ngồi xuống bên cạnh Lịch Bắc Dạ khuyên răn.
“Con để con bé đi vậy sao? dù sao con bé cũng không còn nhiều thời gian để bên cạnh con nữa đâu, không biết trân trọng sợ rằng sẽ hối hận đấy, tới đó con bé tìm người khác rồi đừng có khóc nhé.”
Câu nói đó có lẽ là một đòn chí mạng đánh động đến tâm lý hiện tại của anh.
“Nhưng cô ấy là người gây chiến trước, con...rất giận.”
Lịch Bắc Dạ vẫn kiên quyết tuy trong lòng không ngừng suy nghĩ về câu nói của Lịch lão gia.
“Vậy thì cứ nhìn con bé rời đi và không bao giờ quay lại nữa.”
Lịch lão gia nhìn sự cứng đầu của anh thì chỉ biết bất lực quay trở về phòng của mình, anh ngồi đấy suy nghĩ đúng là anh không nên giận dỗi và quát cô lớn như vậy, anh từng nói sẽ làm cô hạnh phúc cơ mà, chỉ vì một câu nói đùa cứ ngỡ thật là do anh tự suy nghĩ theo chiều hướng xấu mà thôi, Lịch Bắc Dạ liền đứng bật dậy tìm chiếc áo khoác rồi tức tốc lái xe đi tìm cô.
Lúc này đây, Thẩm Nhất Đang lê bước chân nặng nề đi trên phố, cô suy nghĩ về chuyện giận dỗi của mình và Lịch Bắc Dạ, ngay từ đầu cô là người khơi gợi câu chuyện trước anh giận cũng đúng thôi, cả hai còn chưa kết hôn mà đã nói những lời như vậy, cô cũng rất muốn xin lỗi và làm lành nhưng vì cái tôi quá cao nên cô không thể mở lời, tiết trời mùa thu có chút se lạnh, cô lại không mặc áo khoác bên ngoài nếu như có anh ở đây thì anh sẽ khoác áo cho cô và ôm cô vào lòng rồi.
“Không có nhiều thời gian bên nhau vậy mà mình và anh ấy lại còn chiến tranh lạnh, mình đúng là trẻ con thật.”
Tự gõ mạnh vào đầu của mình trách móc nhưng đến khi ngẩng đầu lên thì đã đến nơi rồi, dù gì đã cất công về nhà thì thôi nên ở lại một đêm cũng không sao, khi cô gõ cửa thì Triều Kim Nghiên từ trong nhà chạy ra với vẻ mặt hớn hở và giúp cô mang hành lý vào bên trong.
“Chị, sao chị lại về? Còn mang nhiều đồ như vậy chẳng lẽ ngày mai đi rồi sao?”
Lúc này Triều Kim Nghiên mới hoang mang, cô dự định là sang đầu năm mới đi mà bây giờ đã chuẩn bị hành lý như vậy rồi, còn chưa kịp chuẩn bị gì còn chưa kịp đãi tiệc chia tay các thứ, nhưng Thẩm Nhất Đang liền chặn Triều Kim Nghiên lại rồi suỵt một cái.
“Chị giận anh ấy nên quay về đây, cho chị ở nhờ một hôm ngày mai chị sẽ về đừng có nói với mẹ, mà mẹ ngủ rồi à?”
Triều Kim Nghiên liền gật đầu, sau đó kéo cô ngồi xuống ghế đưa đôi bàn tay của mình ra khoe chiếc nhẫn mà Cao Dĩ Huyên đã đeo lên, cuối cùng thì hai chị em nhà này đã tìm được bến đỗ hạnh phúc của mình, tuy vậy Thẩm Nhất Đang vẫn có chút lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của mình sau này không biết có hạnh phúc ấm êm hay không, nhưng bây giờ đã thấy trước mắt chiến tranh lạnh của cả hai vẫn chưa dừng lại nữa.
“Hai người có vẻ hạnh phúc quá nhỉ? Định khi nào kết hôn?”
Triều Kim Nghiên đưa tay gãi đầu ngượng ngùng đáp.
“Có lẽ đợi khi em tốt nghiệp xong, còn chị và anh rể thì sao? hai người vẫn chưa chịu kết hôn à, kết hôn rồi hãy đi cũng được mà chị?”
“Không đâu, chị muốn học xong rồi tính, cũng đâu có mất mát gì đâu mà lo.”
Cả hai chị em cùng nhau tâm sự khoảng một lúc khá lâu rồi cũng thấm mệt và quay trở về giường ngủ, có vẻ không có Lịch Bắc Dạ bên cạnh nên cô hơi khó ngủ một chút, từ lúc cả hai khi về Lịch gia thì cô và anh ngủ cùng tuy vậy không có đi quá giới hạn chỉ là ôm nhau và ngủ mà thôi có vẻ như cô đã quen có anh bên cạnh bây giờ thì hơi thiếu vắng một chút.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Nhất Đang thấy không ai mở cửa nên nghĩ là họ đã ngủ rồi cô đích thân đi ra mở cửa, tối như vậy mà vẫn có người đến tìm nên cô có chút cảnh giác len lén mở hé cửa ra, một bàn tay đưa vào chặn lấy cửa, Thẩm Nhất Đang nghe được tiếng thở dốc mệt mỏi của Lịch Bắc Dạ, tuy vậy sức lực của anh vẫn còn rất mạnh nhanh chóng kéo bật cánh cửa ra rồi đi vào trong nhà một cách thản nhiên.
Thẩm Nhất Đang lùi về phía sau khoanh tay lại lườm anh một cái rồi quát.
“Ai cho anh vào nhà mà không có sự cho phép của tôi hả?”
“Giận anh đến vậy sao? không thương anh nữa à?”
Sắc mặt mệt mỏi của anh có vẻ như anh đã cất công chạy khắp nơi đi tìm cô, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nhìn cũng vừa xót lòng xót dạ nhưng mà cô lại không bày ra vẻ mặt đó, cô giỏi nhất là che giấu cảm xúc nên anh lại nghĩ cô vô tâm thật.
“Đúng vậy, tôi sẽ giận anh mãi mãi không tha cho anh đâu.”
Lịch Bắc Dạ cười khổ một cái, có một cô vợ trẻ con như vậy thì cũng đôi chút mệt mỏi nhưng anh luôn phải nhún nhường nhẫn nhịn cô và chiều chuộng cô, có một người yêu thương chiều chuộng như anh thì cần gì tìm người khác chứ? Trong lòng của cô như mở cờ trong bụng còn thầm cười rất vui vẻ nữa.
Đôi tay anh đưa ra nhẹ nhàng kéo Thẩm Nhất Đang vào trong lòng, đúng là không nơi nào an toàn và ấm áp bằng vòng tay của anh, Thẩm Nhất Đang nhanh chóng đáp lại cái ôm trìu mến ấy, anh gục đầu lên vai của cô đầy mệt mỏi còn có cả tiếng thở dài, đôi tay của anh xo đầu của cô một cái rồi cất giọng trầm ấm.
“Anh mệt mỏi lắm rồi, anh xin lỗi vì lớn tiếng với em đừng giận anh nữa nhé.”