Lục Diễm quay ngoắt đầu đi, bà đưa tay che lấy mặt của mình, bộ dạng xấu xí bây giờ của bà không nên để ông ấy nhìn thấy được, bà từng chê ông chỉ là một thầy giáo nghèo ở một ngôi trường nhỏ, đến bây giờ ông vẫn theo sát với niềm đam mê với nghề dạy học của mình, đã lâu lắm rồi kể từ ngày bà vứt áo ra đi cùng với Lục Kỳ, lần đó có gặp lại và chỉ nói chuyện đôi chút sau đó lại chứng kiến cảnh bà rời đi cùng người đàn ông khác, cảm giác tim đau thắt nhưng không thể làm được gì.
Suốt bao nhiêu năm đó ông cũng không đi thêm bước nữa mà cứ tiếp tục công việc của mình, có lần còn nhìn thấy bà bước chân từ trên một chiếc xe sang trọng đi xuống cùng với người đàn ông dẫn theo đứa con gái của mình, nhờ điều tra theo dõi sát cánh nên ông biết được tình hình hiện tại của hai mẹ con, đã theo bà từ con phố này đến con phố khác và chỉ âm thầm ngắm nhìn bà từ xa.
“Diễm, quay qua nhìn anh đi!”
Lục Diễm không nói gì, tay vẫn giữ trên gương mặt và co rút người lại, bây giờ làm gì mà còn thể diện nào mà nhìn lại người mà mình từng bỏ rơi trước đây, bà ta chịu cảnh này cũng đáng mà thôi, vậy mà người đàn ông này vẫn si tình đến như vậy vì một kẻ như bà ta mà thâm tình đến như vậy liệu có đáng hay không?
“Đi đi, tôi không quen biết anh, tôi chỉ là kẻ ăn mày đầu đường xó chợ thôi.”
“Em nói gì vậy chứ? Dù mình có là ai đi nữa có bần hèn thế nào thì...em vẫn là người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất.”
Câu nói ấy làm cho bà hổ thẹn không dám nhìn ông, hai mắt ngấn lệ như sắp tuôn trào ra ngoài, đột ngột đứng bật dậy rồi cười lớn, bộ dạng thê thảm thế này mà ông vẫn còn nhận là người mà ông yêu nhất sao?
“Nhìn kĩ đi, tôi xấu xí lắm, tôi hèn hạ lắm làm ơn đừng nhận người thân, chào anh.”
Lục Diễm định rời đi thì ông ấy liền kéo tay bà tay rồi ôm chặt vào lòng.
“Em quay về với tôi đi, chúng ta vẫn còn cơ hội mà, tôi biết tình hình của Lục Kỳ, cho nên nếu quay về thì tôi sẽ tìm cách cứu con bé ra có được không?”
“Không còn cơ hội nào nữa đâu tìm người khác tốt hơn đi, tôi và anh không còn duyên nợ từ lâu rồi đừng níu kéo chỉ vô ích.”
Nói dứt lời liền cất bước rời đi, để lại người đàn ông si tình ấy vẫn dõi ánh mắt theo từng bước chân nặng nề của bà, lúc này ông chỉ biết thầm lặng đứng đờ người ra đó, ông cũng không biết làm sao để giữ tay một người cứng đầu như bà, ông liền siết chặt tay rồi hô lớn.
“Dù thế nào thì tôi vẫn sẽ đợi, tôi sẽ đợi em cả đời này.”
Lục Diễm dừng chân lại rồi quay đầu nhìn ông nở một nụ cười như lần đầu cả hai gặp mặt, không gian như ngưng động lại và hồi tưởng về quá khứ trước đây, một cô học trò cùng với anh thầy giáo nghèo từ một ngôi làng nhỏ đến thành phố để dạy học, giây phút họ gặp nhau và yêu nhau trải qua một quá trình khá dài, theo đuổi nhiều năm như vậy người con gái xinh đẹp đó đã đồng ý nhận lời cầu hôn của anh thầy giáo và chính thức bước vào lễ đường, tuy vậy cả hai không được thuận hòa cho lắm sau khi bước về chung một nhà bởi vì tiền lương của anh không đủ để chu cấp cho cô và sau đó cô ấy bồng con rời đi trong một đêm mưa tầm tã và không bao giờ quay trở lại nữa.
“Tôi đợi em mười mấy năm nay rồi, dù có đợi đến khi trút hơi thở cuối cùng thì tôi vẫn đợi.”
Dường như khóe mắt của Lục Diễm không thể kiềm chế được những giọt nước nặng nề tuôn trào ra như suối, bà không ngần ngại nữa mà quay trở lại đứng trước mặt của ông, nụ cười vẫn giữ trên môi hốc mắt đỏ lên sống mũi cay cay nghẹn ngào nói.
“Có đáng không? đợi một kẻ vì vật chất bỏ rơi chồng mình như tôi, anh không sợ tôi sẽ bỏ anh lần nữa sao?”
“Không, hoàn toàn xứng đáng, tôi biết là tôi trong mắt em là kẻ ngu đần si tình nhưng mà tôi thật sự không thể đón nhận được ai ngoài em cả.”
Lục Diễm đột ngột bước tới ôm chầm lấy ông siết chặt đôi bàn tay, là vì những lời nói ấy hay là vì trong tim của bà từ trước đến nay vẫn còn có ông tuy ở bên cạnh Thẩm Hứa nhưng bà vẫn còn rất yêu người đàn ông này.
“Xin lỗi mình, câu nói này đáng lẽ tôi phải nói ra vào nhiều năm trước.”
“Mình ơi, quay về thôi.”
Bóng lưng của cả hai dần rời đi khuất, bóng dáng đôi vợ chồng già ấy bỗng chốc hóa thành người thanh niên cao lớn trẻ trung bảnh bao nắm tay người con gái với mái tóc dài thướt tha bay trong gió, những chiếc lá mùa thu chậm rơi xuống tạo nên một khung cảnh lãng mạn và minh chứng cho mối tình sâu đậm và trắc trở của họ, đến cuối cùng thì mới nhận ra được người quan trọng của đời mình thật may mắn vì cơ hội dành cho Lục Diễm vẫn còn.
“Mình ơi chúng ta đón con về nhé.”
“Được, con bé sẽ mừng lắm đây.”