Giây phút hồi hộp ai nấy cũng mang một nét mặt lo lắng, Thẩm Hứa hay được tin này cũng tức tốc đến bệnh viện để gặp Thẩm Nhất Đang từ lúc hay tin cô đang trong tình trạng nguy kịch có thể ảnh hưởng đến tính mạng thì ông như sụp đổ mọi thứ xung quanh chẳng còn gì có thể quý hơn mạng sống của Thẩm Nhất Đang nữa, tuy cô không phải là đứa con gái ruột của ông nhưng cũng là đứa con gái mà ông yêu nhất trên đời này, mà ông lại không biết cách yêu thương cô ấy để cô ấy chịu tổn thương quá nhiều.
Không khí bên ngoài phòng chờ đợi vô cùng u ám, nghe được tiếng khóc lóc đau thương của bà Triều, hai đứa con gái thân yêu của bà một người vẫn còn hôn mê chưa tỉnh còn một người đang trong tình trạng nguy kịch, bà kêu trời không thấu kêu đất không nghe, tình cảnh này ai nhìn cũng phải xót xa, bà hết nước mắt vì hai đứa con gái của mình cầu nguyện đủ thứ chỉ mong phép màu sẽ đến.
“Dì ơi, hãy cố lên họ sẽ không sao đâu, họ sẽ ổn mà.”
Cao Dĩ Huyên đứng bên cạnh an ủi bà, Lịch Bắc Dạ thần sắc không hề tốt hơn bà một chút nào, anh ngồi dựa lưng vào tường mắt nhắm nghiền bộc lộ rõ sự đau đớn tột cùng, nếu cô có mệnh hệ gì thì nỗi đau này sẽ dằn vặt bản thân anh mất, cả hai chỉ vừa mới xác nhận tình cảm của nhau chẳng lẽ ông trời lại muốn chia cắt họ như vậy.
“Nhất Đang.”
Anh cắn chặt môi gọi tên cô, trong lúc hôn mê Thẩm Nhất Đang chỉ cảm nhận được sự tê buốt của vết thương, trước mắt là một khoảng lặng tối và lạnh lẽo, cô co rút người lại sợ hãi, xung quanh chẳng có ai cô liên tục gọi tên của Lịch Bắc Dạ những người thân thuộc và bà Triều nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ, cơ thể thì như bị đóng băng lại nhưng tâm trí Thẩm Nhất Đang hồi ức về những chuyện trước đây, không biết có phải là do thần giao cách cảm hay không mà những gì mà Lịch Bắc Dạ suy nghĩ cô đều có thể cảm nhận được.
Còn nghe được giọng nói của anh đang đau đớn kêu gào tên của cô, cô không hiểu vì sao anh lại đau khổ đến như vậy, cô cứ mon men đi theo tiếng gọi đó và nghe dần rõ nó hơn.
“Nhất Đang, xin em đấy đừng rời bỏ anh, anh quá mệt mỏi rồi, tỉnh lại đi em rồi chúng ta sẽ về nhà, chúng ta sẽ có một mái ấm hạnh phúc mà, mẹ và em gái vẫn chờ đợi em, mọi người đều chờ đợi em đừng ngủ nữa, dậy mà xem này mọi người đã khóc sưng mắt vì em rồi, em hư quá mau dậy đi, anh sẽ đưa em đến những nơi em muốn ăn những món em thích, chúng ta sẽ sinh một đứa hoặc hai đứa hoặc nhiều hơn, em thấy đấy có phải hạnh phúc quá không, nên...đừng để anh một mình trên thế gian này.”
Giọng nói nghẹn ngào của anh chất giọng khàn đặc trầm ấm làm cho đôi mắt của cô trở nên đỏ hoe, nước mắt cứ thế mà ứa ra kèm theo tiếng nấc nghẹn rồi đến nức nở, cô không ngần ngại mà bật khóc to sau khi nghe được những lời nói đó của Lịch Bắc Dạ, nước mắt thi nhau tuôn ra như suối nhưng môi vẫn cong lên nở nụ cười đi theo phía hướng ánh sáng đang truyền thẳng tới soi đường cho cô đi.
“Bắc Dạ, mẹ, Kim Nghiên, mọi người...con quay lại rồi đây.”
Tiếng máy đo nhịp tim của cô bắt đầu có tính hiệu nhịp tim bình thường trở lại, các bác sĩ ai nấy cũng vui mừng háo hức và cảm thấy không uổng công đã ra công sức từ nãy đến giờ, ai nấy cũng mang gương mặt hạnh phúc mừng rỡ thay gia đình của cô, cứ như một phép màu cứ nghĩ cô sẽ không thể cầm cự được nhưng sự trở lại của cô quả là một bức đột phá kỳ diệu.
Trong khi mọi người bên ngoài đang đau buồn dữ dội thì lúc này bên phòng của Triều Kim Nghiên cũng có tin tức, bác sĩ bước ra vui vẻ thông báo.
“Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi nhưng sức khỏe còn yếu, có thể vào thăm được rồi nhưng chỉ một người thôi nhé.”
Ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm một phần, bà Triều thấy Triều Kim Nghiên đã không sao thì cũng nhẹ nhõm và cả Cao Dĩ Huyên là người mừng rỡ nhất, anh nhìn bà Triều như muốn vào trong thấy rõ được tâm tình của anh nên bà gật đầu và xua tay để anh vào thăm, vì bây giờ dù sao Triều Kim Nghiên cũng ổn rồi người nặng nhất là Thẩm Nhất Đang vì thế bà cần phải theo dõi đến khi bác sĩ bước ra, tay của bà lạnh đến tê cứng liên tục xoa xoa vào nhau.
Lúc này ánh đèn phẫu thuật cũng tắt, cánh cửa bật mở các bác sĩ từ từ bước ra và chuyển Thẩm Nhất Đang đến phòng hồi sức, nhìn thấy bác sĩ vừa bước ra thì ai nấy cũng lao tới vẻ mặt mong đợi kết quả.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, bây giờ chúng tôi sẽ chuyển đến phòng hồi sức, người nhà yên tâm rồi nhé.”
Lịch Bắc Dạ vfa bà Triều lẫn Thẩm Hứa không giấu được sự vui mừng và hạnh phúc trong lòng cả ba cùng ôm lấy nhau còn quay vài vòng làm cho các bác sĩ nhìn thấy cũng vui lây theo, cho đến khi Thẩm Nhất Đang được đưa ra ngoài thì Lịch Bắc Dạ đã nhìn được nét mặt của cô như đang ngủ say vậy, thật bình yên có lẽ cô đã nghe được những lời từ tận trong lòng của anh muốn gửi gắm đến.
“Nhất Đang... cám ơn em đã nghe được tiếng lòng của anh.”
Lịch Bắc Dạ còn nhảy cẫng lên hớn hở, bây giờ chỉ còn chờ đợi cô tỉnh lại nữa là ổn rồi, bây giờ anh không cần suy nghĩ thêm điều gì nữa anh chỉ cần người con gái ấy mà thôi, đứng thập thò bên ngoài cửa lòng rạo rực chỉ mong cô có thể mau tỉnh lại để anh có thể vào trong ôm chầm lấy cô và năm lấy đôi bàn tay mềm mại ấy.