Tối hôm đó là một ngày đặc biệt của Gia Long thế là cô đã chuẩn bị vài món quà để tặng anh và kèm thêm đó là món quà rất đặc biệt, Lịch Bắc Dạ vẫn chưa về nhà nhân lúc đó cô lại định bày trò gì nữa đây? Thẩm Nhất Đang chọn trong tủ một bộ váy mà mình đã mua từ rất lâu mà chưa có cơ hội mặc nó, trông cũng cắt xẻ khá táo bạo được thiết kế bằng vải ren đen, cô đeo vào chiếc tất lưới cùng màu với váy, tô màu son đỏ rượu xịt một chút nước hoa lên cổ, đứng trước gương tạo đủ kiểu dáng, nháy mắt đưa tình các kiểu, tay nhẹ kéo tay áo xuống khoe trọn bờ vai quyến rũ của mình, còn đưa bàn tay lên ra động tác một con mèo.
“Lần này anh chết chắc.”
Thẩm Nhất Đang nhếch môi cười hả hê nằm trên giường sẵn sàng chờ đợi Gia Long về, cô cảm giác như anh đang về tới liền đi ra ngoài tắt đèn, tiếp theo đó cầm lấy một nhành hoa hồng ngậm lấy nó, nhìn cô trong bộ dạng quyến rũ đến chết người thế này thì làm sao anh có thể chịu nổi được đây?
Cánh cửa bật mở, Lịch Bắc Dạ tưởng là cô vẫn chưa về. Với tay mở đèn ngay lập tức hình ảnh của Thẩm Nhất Đang đập thẳng vào mắt của anh, dường như tứ chi bị đông cứng lại anh trợn tròn mắt nhìn cô đang đứng tựa lưng vào sofa, đôi chân thon dài cùng làn da trắng mịn màng không tì vết của cô lộ ra, khuôn ngực cũng đong đưa theo mỗi lần chuyển động của cô, đôi vai trần gợi cảm như đang cố dụ hoặc anh, cả người Lịch Bắc Dạ lúc này như nóng lên, đầu óc mụ mị như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, bất giác anh nuốt nước bọt một cái mắt vẫn chăm chăm nhìn cô không thể rời mắt.
“Bấy bi à, anh mới về hả?”
Giọng nói của cô vang lên làm anh có chút lo lắng, từng bước một tiến tới bên cạnh anh đưa tay ôm trọn lấy tấm lưng của anh, Lịch Bắc Dạ mím chặt môi hai mắt nhắm nghiền lại cố chịu đựng, anh không muốn thân phận của mình bị bại lộ nếu lột bỏ bộ quần áo này ra thì sẽ nhìn thấy vết thương hôm trước cô gây ra.
“Nhất...Nhất Đang...em...mặc đồ đàng hoàng lại đi, thứ anh cần là nụ cười của em.”
Nhưng Thẩm Nhất Đang đã cất công chuẩn bị như vậy rồi anh không vào cuộc thì cô nhất định đeo bám anh mãi, Lịch Bắc Dạ nhắm nghiền mắt môi cắn chặt nhưng vật thể lạ bên dưới lại không thể chịu đựng được nữa mà nhô lên khẽ chạm vào người của cô, Thẩm Nhất Đang cũng hơi giật mình vì thứ đó nên hai má cô bắt đầu đỏ ửng lên.
“Hôm nay là sinh nhật của anh, em..đã chuẩn bị cho đêm nay cả rồi nên...anh không cần ngại đâu.”
Cô chỉ tay về hướng bàn ăn thịnh soạn trước mắt, còn có cả rượu đặt sẵn sàng, cô thì vẫn cứ bám người không buông, thật ra lần trước nói với cô rằng hôm nay là sinh nhật anh chỉ là giả thôi, sinh nhật thật sự của anh đã qua lâu lắm rồi.
“Để anh đi tắm cái đã, đợi anh nhé.”
Lịch Bắc Dạ nhanh chóng kéo tay cô ra rồi chạy thẳng vào phòng tắm vì anh sợ chậm trễ một chút thôi thì sợi dây kiềm chế của anh sẽ bị đứt mất, Lịch Bắc Dạ đứng tựa lưng vào cánh cửa vuốt ngực thở phào, nhìn xuống vật thể bên dưới như muốn chắp cánh tung bay đến nơi, anh chưa từng xấu hổ đến như vậy cứ như muốn tìm một cái hố để chui xuống luôn vậy, anh chưa từng thấy nó lại hùng dũng hiên ngang đến như thế, Lịch Bắc Dạ đành phải tự xử lý nó một mình, hai mắt nhắm nghiền nghĩ về gương mặt của cô lúc đó, anh bất lực xả vòi nước lạnh để xua tan đi cái cảm giác chết tiệt đó.
“Không ổn rồi, sợ là cô ấy sẽ không bỏ qua cho mình, đúng là tự đào hố chôn mình mà.”
Một lúc sau Lịch Bắc Dạ cũng tắm xong, anh ăn mặc rất kín cổng cao tường, gương mặt có chút lo sợ khi nhìn thấy Thẩm Nhất Đang, cô như vậy mà lại đứng sẵn trước cửa chờ đợi anh, Lịch Bắc Dạ hoảng hồn lùi về phía sau, anh sợ phải đối diện với cô trong cái tình thế oái oăm thế này, đưa tay nhẹ đẩy đầu của cô ra.
“Nhất Đang em...qua bên kia ngồi đi nhé.”
Thẩm Nhất Đang làm sao có thể buông tha anh dễ dàng như vậy được nên cô đeo bám anh ra tới bàn ăn và ngồi bên cạnh anh, cô rót rượu ra rồi uống một hơi cứ thế người uống nhiều nhất là cô, Lịch Bắc Dạ cũng có chút say vì ly rượu của anh có chứa một thứ gì đó làm cơ thể anh nóng bừng lên tuy vậy anh vẫn còn chút lý trí, nhất định là cô bày trò rồi.
“Gia Long, đến đây với em.”
Thẩm Nhất Đang leo hẳn lên người của anh cúi xuống chủ động hôn anh, Lịch Bắc Dạ giữ lấy eo của cô đáp lại nụ hôn nồng nhiệt đó, anh đứng dậy bế cô lên cứ thế mà hôn từ từ vào đến tận trong phòng, đặt cô nằm xuống giường tay anh chạm vào cơ thể đẹp như tranh họa của cô, mắt cô lờ đờ chìm đắm trong cơn mê, bàn tay thon mịn nhẹ nhàng đặt lên má của anh rồi nở một nụ cười.
“Em say rồi, đừng làm loạn nữa.”
Thẩm Nhất Đang đưa tay kéo anh xuống giường, nhanh chóng đổi tư thế leo lên người của anh, nhìn cô từ phía bên dưới thế này càng kích thích anh ham muốn cô nhiều hơn nữa. Cô cúi đầu xuống hôn lên cổ của anh, mỗi cái hôn của cô đều để lại một vệt đỏ, cô một tay cởi từng cúc áo của anh ra. Ngay lập tức Lịch Bắc Dạ nắm lấy tay của cô mắt kiên quyết không muốn cô cởi tiếp.
“Cưng à, ngoan nào để em giúp anh.”
Bị những lời dụ hoặc mê luyến đó anh thật khó mà có thể cứng rắn được mà buông lỏng tay ra để cô muốn làm gì làm, cho đến khi hoàn toàn cởi hết chiếc áo của anh thì ánh mắt cô đã tập trung về phía bên ngực trái, một vết thương còn rất mới và hình dáng lẫn chiều sâu của nó rất trùng khớp với con dao cắt giấy của cô, giây phút này cả người cô cứng đờ cả ra, Thẩm Nhất Đang đưa tay kéo chiếc kính của anh xuống tiếp theo đó túm gọn tóc rối bù của anh lại vuốt nhẹ lên cao. Tay chạm vào mấy lớp da trên mặt trông cũng vừa nửa thật nửa giả.
“Nhất...Đang...em sao vậy?”
Lịch Bắc Dạ thở dốc giọng nói trầm ấm khiến cô bừng tỉnh, hai mắt của cô lúc này đỏ cả lên, trong đầu cô lúc này rối như tơ toàn là một mớ suy nghĩ hỗn độn, cô leo xuống ngồi bên đầu giường đưa tay vò đầu bức tóc, miệng lẩm bẩm.
“Không thể nào, không thể nào đâu!”