Cô gái kia khi nhìn thấy Thẩm Nhất Đang xuất hiện sắc mặt bừng bừng sát khí thì có chút kiên dè nhưng tuy vậy cô ta lại chẳng lẽ sợ một cô gái tầm thường như vậy sao? cô ta đưa tay lên một cách đột ngột định tát Thẩm Nhất Đang thì cô vẫn đứng đó để cho cô gái kia tát, cô gái kia cũng khá hoảng loạn khi thấy hành động của Thẩm Nhất Đang và tỏ vẻ không hiểu.
“Hừ, xem như tôi bỏ qua cho hai người đó.”
Thẩm Nhất Đang im lặng sau đó quay sang tươi cười với Lịch Bắc Dạ, cô không hề muốn gây chuyện sở dĩ cô hăm dọa cô gái đó nhằm muốn cô ta không động đến Lịch Bắc Dạ muốn trút giận hay gì thì cứ trút lên cô, còn động vào người đàn ông của cô thì chỉ có cái chết, bên má của cô ửng đỏ lên tuy vậy cô lại chẳng cảm thấy đau chút nào.
“Tiểu thư, sao cô lại làm vậy?”
Giây phút cái tát gián vào mặt của Thẩm Nhất Đang thì Lịch Bắc Dạ muốn lên tiếng nhưng bàn tay của cô giữ chặt lấy anh dường như đang xoa dịu anh ngăn cản anh ra tay, chịu đựng nhìn người con gái của mình bị người khác tát một cái đau đớn như vậy mà chẳng thể làm được gì khiến anh day dứt vô cùng.
“Dù gì anh cũng gây lỗi trước mà, xem như tôi xin lỗi người ta thay anh là được rồi.”
Có vẻ sau cái tát đó cô trở nên trầm lặng hơn, suốt cả quãng đường không ai nói với ai câu nào, cô vẫn đi phía trước còn anh thì đi theo phía sau lưng cô âm thầm bảo vệ quan sát cô, đôi tay của anh nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy cái bóng của cô, chỉ muốn được giam giữ cô trong lồng kín và bảo vệ cô cả đời không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Không thể cứ tiếp tục im lặng như vậy, anh liền bước tới sánh bên cô cất giọng.
“Tiểu thư mặt của cô có đau lắm không?”
Thẩm Nhất Đang chỉ lắc đầu rồi hỏi lại.
“Anh thiếu họ bao nhiêu?”
“Khoảng...vài triệu, tôi có thể trả được nên tiểu thư đừng lo nhé, tôi sẽ không để họ bắt cô trả nợ thay tôi đâu.”
Thẩm Nhất Đang gật đầu hiểu chuyện, sau đó quay sang nhìn vẻ mặt có chút lúng túng của anh, giây phút đó chiếc xe quen thuộc chạy ngang có thể khiến Thẩm Nhất Đang nhận ra được người trên xe đó là ai, cô gục đầu xuống như một cái cúi đầu chào tạm biệt người đó.
“Tiểu thư nhìn ai vậy?”
“Là một người họ hàng cũ thôi, không nghĩ là có thể gặp lại ở nơi này, thôi không nói nữa đi về nhanh nào.”
Quay lại với Lục Kỳ, cô mở mắt tỉnh dậy thì nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ xung quanh bốc mùi hôi thối, nền đất thì ẩm ướt, cái sự lạnh lẽo ngột ngạt đến khó chịu, đây đã là tuần thứ nhất Lục Kỳ đã ở nơi này kể từ khi sau vụ việc đó, hàng ngày buổi sáng Lục Kỳ sẽ dọn dẹp sân và tưới cây, vào đây được một tuần cô ta giờ đây cũng trở nên tơi tả thường xuyên bị những người trong này đánh đập dã man khiến cô như phát điên lên.
“Thả tôi ra! Tôi muốn ra khỏi đây!”
Lục Kỳ đứng bật dậy đi tới cửa trại giam liên tục đập vào cửa, điều này làm ảnh hưởng đến những phạm nhân khác, họ ngồi dậy nhìn cô với ánh mắt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Mày phát điên gì đó con kia?”
Người được xem là chị đại nơi này lên tiếng, Lục Kỳ nghiến răng ken két không những sợ mà còn muốn đối đầu với cô ta.
“Không liên quan đến mày, đợi tao thoát ra khỏi đây thì tao sẽ quay lại cho chúng mày một bài học.”
Cả đám ùa cười khinh bỉ.
“Mày nghĩ mày có thể lành lặng ra ngoài sao? bên ngoài mày có là tiểu thư công chúa nhưng một khi vào đây rồi thì cũng chỉ là con chó cho bọn tao thôi ngoan ngoãn mà nghe lời.”
“Không!tránh ra!”
Cả đám người đó xông lên dùng gậy và vật dụng khác liên tục đánh vào người của Lục Kỳ, bây giờ mới biết sợ thì cũng quá muộn rồi, Lục Kỳ co rút người lại cố gắng chịu đựng, cả người bị đánh đến nỗi bầm tím máu me lấm lem trên người, gượng người ngồi dậy đi đến bàn ăn.
Nhìn mâm thức ăn chỉ có vài cọng rau và một bát cơm trắng, trông vô vị, cô liền quăng mạnh bát cơm và bát rau xuống nền đất, điều này lại đánh động mọi người xung quanh họ lườm chô bằng ánh mắt sắc bén.
“Dằn mâm với ai đó con kia?”
Người được coi là chị đại nơi này đứng dậy đi tới nắm đầu của Lục Kỳ đè xuống bàn rồi đổ tất cả mọi thức ăn lên đầu của cô, Lục Kỳ cố gắng vùng vẫy thoát ra, Lục Kỳ lần này như hóa điên liên tục đập phá đồ đạc khắp nơi quăng bàn ghế về phía bọn người đó, dường như khiến cho họ có hơi sợ cô sau hành động vừa rồi và không dám lại gần.
“Nó điên rồi, gọi quản ngục tới đi!”
“Tránh ra, chúng mày đến tao sẽ giết tụi mày.”
Lục Kỳ trông sắc mặt vô cùng kinh dị, đầu thì máu me vẫn còn dính một ít trên trán và tay chân, dường như không còn vẻ ngoài kiêu sa của một tiểu thư như ngày thường nữa, dùng chân đạp mạnh vào bụng của một người phạm nhân khi người đó có ý định xông lên tấn công cô.
Quản ngục cũng đến, Lục Kỳ sợ sẽ bị bắt quay trở về phòng giam tăm tối kia nên cô chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống độ cao bên dưới và có chút run sợ, một là có thể thoát, hai là sẽ chết, thà chết còn hơn là ở lại cái nơi quỷ quái này, cô muốn trả thù muốn giết chết Thẩm Nhất Đang tàn sát cả nhà họ Thẩm rồi cao chạy xa bay cùng mẹ.
Nhân lúc này Lục Kỳ đạp mạnh vào người đám người đó một cái rồi leo qua cửa sổ bay xuống đất, cô cứ thế mà chạy mãi, đám người đó liên tục hô lên gọi người đến đuổi theo bắt Lục Kỳ tuy vậy Lục Kỳ đã chạy rất nhanh lẩn trốn trong bụi cây cô đã đào một cái đường hầm có thể thoát ra ngoài chỉ trong ba đến bốn hôm, chờ đợi đến ngày hôm nay đúng là không uổng phí công sức.
“Đợi đấy Thẩm Nhất Đang, tao quay lại rồi đây.”