Những ngày Lâm Phương Châu dưỡng thai khá nhàm chán, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng còn dễ vỡ hơn cả ngọc lưu ly, sợ bị va chạm nên nàng cũng không có gì có thể làm, nhàn rỗi đến muốn mọc lông. Cuối cùng cũng đủ tháng, sinh ra một hoàng tử.
Việc sinh nở của nàng diễn ra suôn sẻ và không đau như trong truyền thuyết. Nàng vừa mới sinh xong thì Vân Vi Minh cũng không để ý người khác ngăn cản, xông vào.
Lâm Phương Châu nhìn thấy vành mắt hắn đỏ ửng vẫn còn có sức cười nhạo hắn: “Chàng xem đi, về điểm này chàng cũng có tương lai đấy chứ. ”
Hắn không nói gì cả, nắm chặt lấy tay nàng, cúi đầu hôn xuống.
Lạch tạch —— Lâm Phương Châu cảm giác có giọt nước nóng bỏng rơi trên trán mình.
Khoảnh khắc đó nàng cảm thấy mình rất lợi hại. Trên đời này không có chuyện gì mà Tiểu Nguyên Bảo không làm được, chỉ có việc sinh con này nàng lại tự mình ra trận, ha ha…
“Ta lợi hại không?” Nàng hỏi Tiểu Nguyên Bảo.
Hắn bị nàng chọc cười, ánh mắt dịu dàng rơi xuống khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng, thấp giọng đáp: “Cực kì, cực kì lợi hại.”
Lúc đạo sĩ xem bát tự thì nói, đứa trẻ này mặt mũi sáng sủa, trí tuệ hơn người, trí giả nhạc thủy*, nhưng tuệ cực tất thương**, nên đặt cho đứa bé một nhũ danh thật vững chắc.
(*: trích trong một câu nói của Khổng Tử, “nhân giả lạc sơn, trí giả lạc thủy”, Khổng Tử nói với các đồ đệ: “Người thông minh thích nước, kẻ nhân đức yêu núi. Người thông minh tính tình hoạt bát như nước, kẻ nhân đức lại an tịnh như núi. Người thông minh cuộc sống vui vẻ, kẻ nhân đức hưởng đời trường thọ”.)
(**: thông minh quá sẽ dễ bị tổn thương)
Vân Vi Minh hoàn toàn không có cảm giác tín nhiệm với vị đạo sĩ hòa thượng, thế nhưng Lâm Phương Châu cũng hơi tin tưởng nên đặt cho nhi tử nhũ danh là “Tiểu Thạch Đầu” (hòn đá nhỏ).
Khi đứa nhỏ mới được sinh ra thì thường không thấy đẹp xấu gì cả – hầu như đều là xấu. Chờ đợi một vài tháng sau, nảy nở hơn một chút thì sẽ dễ thương hơn. Tiểu Thạch Đầu dần dần lớn lên, ngày càng hồng hào xinh đẹp mềm mại giống như một đóa hoa sen cảm giác như có thể bóp ra nước, đôi mắt to vừa đen vừa sáng, cực kì có hồn. Trên dưới Hợp Cung — ngay cả chó Cáp Ba* hay cú mèo, ai nhìn thấy cũng đều thích bé con.
*Chó Cáp Ba: Hay gọi là chú Pug, chó mặt xệ, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Vào thế kỷ 16, chúng được đưa đến vào Châu Âu; sang đến thế kỷ 19. Những chú chó này đã trở thành thú cưng của Nữ Hoàng Victoria.
Có lúc Lâm Phương Châu sẽ ôm hài tử. Nàng ôm đứa nhỏ, dùng đầu ngón tay chọc vào mặt bé con, nhẹ nhàng gạt tay quay đôi môi nhỏ nhắn của bé con, chọc cho đứa nhỏ cười ha ha, nàng nói: “Lớn lên như vậy rồi, chờ lớn hơn nữa thì không biết sẽ gây họa cho bao nhiêu cô nương tốt nữa đây.”
Vân Vi Minh có chút buồn cười: “Hài tử còn nhỏ như vậy, nàng nói cho nó chuyện này để làm gì chứ. ”
“Dù sao đứa nhỏ cũng không hiểu mà.”
Thật là…
Vân Vi Minh nghĩ đến khi hắn còn bé, nàng cũng từng nói với hắn rất nhiều lần, rằng sau này hắn sẽ trở thành một sắc phôi*. Mặc kệ lúc ấy hay là hiện tại thì tâm trạng của hắn cũng không khác nhau lắm —— đều cảm thấy rất vô tội rất oan ức.
(*: háo sắc)
Vì vậy nên bắt đầu lật lại nợ cũ.
Vân Vi Minh: “Tại sao lúc đó nàng luôn nói ta? ”
“Ta nói gì với chàng cơ?”
“Nói ta lớn lên nhất định sẽ phong lưu háo sắc.”
“A, cái đó á hả, ” Lâm Phương Châu gật gật đầu như là đang nhớ ra đúng là có chuyện đó thật, nàng đến nửa điểm áy náy cũng không có, ngược lại còn nói: “Ai bảo chàng bộ dạng đẹp đến vậy, càng lớn càng đẹp, luôn làm cho người ta thấy không thoải mái. ”
Hắn lắc đầu, “Đây là lấy trông mặt mà bắt hình dong. Để đánh giá một người không đáng tin cậy thì sẽ nhìn vào phẩm chất chứ không phải là khuôn mặt. Không thể bởi vì ta trông đẹp mà nàng nghĩ rằng ta sẽ trở thành một sắc phôi được. ”
“Được rồi được rồi, chàng nói có đạo lý. Ta hỏi chàng, chàng có thấy ta đẹp không? ”
“Đương nhiên là nàng đẹp.”
“Khi đó, chàng có cảm thấy ta là sắc phôi không?”
“Có.”
“Chàng xem đi, chàng cũng đâu khác gì ta đâu.”
Hắn vô lực nâng trán: “Bởi vì khi đó nàng thật sự là một sắc phôi! ”
Những ngày đó, mỗi khi không có việc gì làm thì nàng lại đùa giỡn cô nương nhà lành, bây giờ nghĩ lại lại khiến hắn canh canh trong lòng. Cho dù bây giờ biết đó đều là giả bộ, thì sao? Hắn hiểu không có nghĩa là hắn không quan tâm.
Vân Vi Minh sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Thạch Đầu, nghiêm túc nói: “Sau này đừng học theo nương con đấy. ”
Đáng tiếc là Tiểu Thạch Đầu còn quá nhỏ, không thể hiểu được lời dạy của cha mình.
Đợi đến khi lớn hơn một chút, tiểu hài tử dần dần học nói, đầu tiên là “Cha” rồi “Nương” từng chữ từng chữ một. Vân Vi Minh rất thích Tiểu Thạch Đầu gọi hắn và Lâm Phương Châu là “cha nương”, giống như hài tử nhà bình thường gọi cha nương, khiến hắn cảm thấy thân thiết lại ấm áp, có không khí gia đình.
Sau đó, Tiểu Thạch Đầu nói câu hoàn chỉnh đầy mùi sữa đầu tiên trong đời.
Vân Vi Minh nghe xong, không chỉ không vui vẻ mà còn có chút lo lắng.
“Thằng nhãi này lớn lên chắc chắn sẽ là một sắc phôi, nàng quả thật đã nhìn xa trông rộng rồi.” Vân Vi Minh nói với Lâm Phương Châu.
Đúng thế, Tiểu Thạch Đầu đã nói: “Ngươi thật là đẹp.”
Là nói với tiểu cung nữ chăm sóc bên cậu, khiến tiểu cung nữ kinh ngạc đến đỏ mặt.
Sau đó, bé con đã nói điều này với nhiều người, bao gồm cả Hàn Ngưu Ngưu.
Tài ăn nói của đứa nhỏ này càng ngày càng linh hoạt, nói chuyện càng ngày càng lưu loát, miệng giống như là được bôi mật, lại còn mang theo sự hồn nhiên và ngay thẳng của một hài tử, khiến người ta không thể không tin. Cứ như vậy, bé con lừa gạt từ trên xuống dưới hoàng cung đến thần hồn điên đảo.
Chỉ có Vân Vi Minh là đứa nhỏ không làm gì được.
Ngay cả Lâm Phương Châu cũng rơi vào tay giặc. Có lần Tiểu Thạch Đầu bò trên giường chơi đùa, Lâm Phương Châu dạy cậu: “Tiểu Thạch Đầu lớn lên phải trở thành người tốt, biết không? ”
Bộ dạng của Tiểu Thạch Đầu rất đương nhiên, chậm rãi trả lời: “Nương ta là người tốt, hiển nhiên ta cũng là người tốt. ”
Lâm Phương Châu cười ha ha, xốc hai bên nách đứa nhỏ lên mà ôm, bĩu môi muốn hôn lên miệng cậu, vừa cười vừa nói: “Cái miệng nhỏ nhắn này sao lại ngọt đến vậy? Để ta xem con ăn gì, có phải ăn đường hay không…”
Tiểu Thạch Đầu cười khanh khách, nghiêng đầu nhỏ về phía trước, chờ được nàng hôn.
Vân Vi Minh ở một bên thật sự nhìn không nổi nữa. Hắn đứng dậy, giật lấy Tiểu Thạch Đầu và đưa đứa nhỏ cho bà vú: “Mang nó xuống.”
Bà vú nào dám ngỗ nghịch, lập tức ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, vội vàng bước đi.
Tiểu Thạch Đầu rất không vui, muốn mắng người, nhưng mắng người vi phạm “nguyên tắc làm người” của thằng bé, đã vậy đối phương còn là cha cậu. Nước mắt cậu lưng tròng nhìn cha mình, uyển chuyển tố cáo: “Cha, cha phải làm người tốt nha…”
Lâm Phương Châu vỗ bàn cười điên cuồng, “Ha ha ha, Tiểu Nguyên Bảo, thì ra chàng không phải là người tốt! ”
Các cung nữ hầu hạ trong phòng nghe được lời này, cả người đều toát mồ hôi lạnh. Ôi, cũng chỉ có thánh nhân mới dám nói giỡn với quan gia như vậy thôi…
Vân Vi Minh khiến cho bọn họ nơm nớp lo sợ đi xuống.
Sau đó hắn kéo Lâm Phương Châu vào trong ngực, ánh mắt mang theo uy hiếp, “Nói ai vậy? ”
“Ha ha, cũng không phải là ta nói, là hài tử của chàng nói.” Ngược lại Lâm Phương Châu không thấy sợ với sự uy hiếp này của hắn.
Hắn đột nhiên mỉm cười, cười tủm tỉm nói: “Đúng thế, ta là người xấu đấy. Để hôm nay ta cho nàng biết thế nào là xấu. ”
……
Tiểu Thạch Đầu này được vài khối đường dỗ dành, hạnh phúc ăn xong thì bắt đầu gây họa cho người khác.
Ngày hôm sau, Tiểu Thạch Đầu lại đến tìm nương cậu bé chơi. Thằng bé mang theo một con thỏ nhỏ màu trắng tuyết, cực kì đáng yêu. Lâm Phương Châu đặt con thỏ nhỏ lên bàn, trong ngực ôm Tiểu Thạch Đầu, cả hai cho thỏ ăn lá.
Cho ăn một lúc, Lâm Phương Châu nói: “Nó đã ăn no rồi. ”
“Ăn ít thật đó.” Tiểu Thạch Đầu nói.
Lâm Phương Châu dùng lá cọ vào mũi thỏ, cười nói: “Cơm trưa chúng ta ăn thịt thỏ, lấy xương hầm canh nhé. ”
“Hu —— oa ——” Bất ngờ nghe được tin dữ này nên Tiểu Thạch Đầu khóc lớn.
Lâm Phương Châu nghẹn ngào dỗ dành bé con: “Được rồi, không ăn, đùa con đùa đấy. ”
Tiểu Thạch Đầu không tin, khóc không ngừng.
Mọi người thấy thế đều tiến lên dỗ dành cậu, nhưng cậu một mực không tin, càng khóc dữ hơn.
Đúng lúc ấy Vân Vi Minh đi vào, thấy trong phòng loạn thành một đoàn, hắn hỏi rõ nguyên nhân rồi để cho tất cả mọi người tản ra. Sau đó, hắn nói với Tiểu Thạch Đầu, “Đừng khóc, nương của con trêu con thôi.”
Quả thật là Tiểu Thạch Đầu ngừng khóc nức nở, hít từng cái, nâng cánh tay mập mạp lên lau mắt, hỏi: “Là thật sao? ”
“Là thật, ta chưa từng lừa gạt con bao giờ cả mà?”
Người khác nói một vạn lần, Tiểu Thạch Đầu không tin, nhưng cha cậu nói một lần thì cậu đã tin rồi.
Lâm Phương Châu cảm thấy rất thần kỳ. Bình thường Tiểu Thạch Đầu và cha hắn cũng không quá là thân mật —— tuyệt đối không gần gũi như nàng, nhưng tại sao vừa đến thời khắc mấu chốt thì cậu lại chỉ tin cha mình vậy?
Vân Vi Minh nhìn ra nghi hoặc của Lâm Phương Châu, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Cả ngày nàng chỉ nói giỡn với thằng nhóc, con có thể tin nàng được mới lạ. ”
Được rồi, danh dự làm nương đã mất sạch … Khi đứa trẻ chỉ mới ba tuổi…
Tiểu Thạch Đầu cũng có chút oán giận, hỏi nương nó: “Nương, sao người luôn trêu chọc con vậy? ”
Vân Vi Minh thay nàng trả lời: “Bởi vì nương con cũng mới ba tuổi, chỉ lớn hơn con một tháng. ”
Mặc dù không hiểu được mối liên hệ nhân quả trong câu nói này, nhưng Tiểu Thạch Đầu nghe thấy thế thì vẫn kinh ngạc một phen, ngây ngốc nhìn Lâm Phương Châu, hỏi: “Nương, người lớn lên như thế nào vậy? Con có thể lớn như người không? ”
Lâm Phương Châu đang không biết trả lời như thế nào thì đúng lúc ấy Vân Vi Minh nói một câu: “Nương con chưa bao giờ kén ăn. ”
Vì thế bữa cơm này Tiểu Thạch Đầu ăn rất ngoan, cho gì ăn cái đó, tuyệt đối không kén chọn.
Lâm Phương Châu vụng trộm giơ ngón tay cái với Vân Vi Minh: “Vẫn là chàng cao tay.”
Vân Vi Minh nhẹ nhàng nhíu mày. Ô, giờ mới biết ai là người đứng đầu một nhà sao…
Ăn cơm trưa xong, sau khi Lâm Phương Châu và Tiểu Thạch Đầu tiêu cơm thì cùng nhau lăn lên giường ngủ trưa. Vân Vi Minh không có thói quen ngủ trưa nên chuyển tấu chương vào phòng ngủ phê duyệt. Khi mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời nhiều mây, bầu trời rủ xuống, có vẻ như là sắp có tuyết. Hắn nghĩ, chờ đến lúc tuyết rơi thì có thể đưa nàng đi ngắm hoa mai, ở trong rừng mai uống rượu, ăn lẩu nóng hổi, nếu Tiểu Thạch Đầu ngoan thì cũng có thể đưa thằng bé đi theo…
Nghĩ đến bộ dạng một lớn một nhỏ chơi đùa trong tuyết, trên mặt hắn hiện lên ý cười ấm áp.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đang ngủ trên giường. Lúc mới bắt đầu ngủ, Lâm Phương Châu còn ôm Tiểu Thạch Đầu, hiện tại sau khi đã ngủ say thì Tiểu Thạch Đầu được coi như còn nằm ngay ngắn, dù sao tay chân ngắn ngắn, không làm ra trò gì được. Lâm Phương Châu thì khác, nằm trên giường rộng rãi nên nằm rất kì lạ, giống như đang giương cánh muốn bay…
Vân Vi Minh đỡ đỡ trán, không đành lòng mà nhìn tiếp.
Hắn cầm bút đang muốn tiếp tục làm chính sự thì lại nghe thấy nàng đột nhiên gọi hắn một tiếng, mơ mơ hồ hồ: “Tiểu Nguyên Bảo…”
Hắn lập tức buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Có chuyện gì vậy? ”
Nàng lại xoay người. Thân thể đều phập phồng tựa như còn đang ngủ say.
Hóa ra là đang mơ sao?
Mơ thấy hắn ư?
Vân Vi Minh nở nụ cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ta cũng đã từng mơ. ”
Cuộc sống trong giấc mộng của hắn, giờ đây, đều ở trước mắt.
Có lẽ đây chính là cuộc sống hoàn hảo nhất, phải không?
————-HOÀN TOÀN VĂN———————–