Vương tử của Đột Quyết tự mình dẫn mười vạn kỵ binh, trước hết chiếm được Ngọc Môn, sau lại phá Dương quan, một mạch dẫn quân đánh tới phía nam, trực tiếp đe dọa tới kinh thành. Tin tức truyền tới kinh thành gây chấn động cả triều đình và bách tính, ai ai cũng cảm thấy bất an.
Tin đồn Thái Tử cấu kết với người Đột Quyết nhằm soán vị gây xôn xao, như ai cũng đã tận mắt nhìn thấy.
Vân Vi Minh bị cha hắn giam lỏng hai ngày.
Mùa hè đến rồi, hoa và cây cối um tùm xanh tốt đầy viện, dưới gốc cây có một cành khô, Cửu Vạn đang đứng trên đó.
Giờ đang là ban ngày, Cửu Vạn đang ngủ.
Vết thương của nó đã lành lại, nhưng cơ thể vẫn không thể bằng trước kia, thậm chí đi săn cũng không thể, vì thế nên Vân Vi Minh đành cho ngươi bắt chuột cho nó ăn.
Cửu Vạn đang ngủ thì bỗng nhiên xì xào hai tiếng, không biết mơ thấy cái gì.
Vân Vi Minh nhìn nó, lẩm bẩm, “Ngươi cũng mơ thấy nàng sao?”
Cửu Vạn không trả lời.
Lúc này, Thập Thất đi vào, nói: “Điện hạ, vừa rồi mới có người truyền tin tức tới nói rằng, Lâm công tử vẫn luôn ở hậu doanh của người Đột Quyết, vẫn bình an vô sự, điện hạ cứ yên tâm.”
“Ừ.”
“Vi thần không hiểu, nếu chúng ta đã rõ hành tung của Lâm công tử thì tại sao không cướp người về?”
“Ai trong các ngươi có thể cướp một người sống sờ sờ như thế ra khỏi cả một đội quân hỗn loạn đến thế? Thậm chí Triệu Tử Long dũng cảm thế nào đi nữa, Phương Châu cũng không phải A Đấu*… Ta muốn không xảy ra sơ xuất nào cả.” (*: con của Lưu Bị, thường được ví với kẻ bất tài)
Thập Thất nghiêm túc, “Vi thần đã hiểu.”
“Hơn nữa……” Vân Vi Minh đột nhiên cười khổ. Hơn nữa, nàng là điểm yếu của hắn, điều này mình hắn biết là được rồi, không cần phải lộ rõ ra.
Thập Thất thấy điện hạ cười khổ, cũng buồn như đưa đám, nói, “Đều tại ta, nếu hôm ấy ta có thể đuổi theo Lâm công tử —”
Vân Vi Minh vẫy tay, “Ngươi là người phàm, sao đuổi theo chim có cánh được. Không trách ngươi.” Hắn cúi đầu, khẽ thở dài, “Trách ta.”
“Điện hạ…”
“Trách ta. Ta chỉ biết mục tiêu của chúng là ta, Phương Châu sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất, ở dưới mí mắt của ta, nàng có thế nào thì ta cũng tự tin có thể bảo vệ tốt cho nàng được. Chỉ là không nghĩ được Ngư Hoặc Lợi thế mà lại hao tâm tổn sức muốn bắt nàng đi.”
Thập Thất cũng thấy chuyện này rất lạ, Ngư Hoặc Lợi bắt Lâm Phương Châu đi làm gì? Chẳng lẽ thấy Lâm công tử là người quan trọng với điện hạ nên muốn lợi dụng điểm này để uy hiếp?
Nhưng hắn có thể dùng Lâm công tử uy hiếp cái gì? Cùng lắm cũng chỉ đổi được tiền thôi…
Đúng lúc này, Thập Nhị đi vào, thấy bọn họ nói chuyện thì nói: “Kẻ thông minh đến đâu thì vẫn sẽ có sơ suất, điện hạ không cần chú ý. Lâm công tử là người may mắn, có trời cao phù hộ, cũng rất thông minh, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
Vân Vi Minh gật đầu.
Thập Nhị lại nói, “Trong cung có tin tức, hôm nay quan gia gặp vài vị trọng thần của Xu Mật Viện.”
“Ừ?”
“Quân Đột Quyết đã qua Bình Lương, nếu tiếp tục xuôi nam, chiếm được Tiên nhân Quan và Đồng Quan, nếu tiếp tục đánh đến kinh thành, sẽ khó giữ.”
“Ngày đó, Tề Vương vì hại ta mà tự mình định ra hiệp ước đồng minh với Ngư Hoặc Lợi, giờ biến khéo thành vụng, dẫn sói vào nhà, rơi vào cục diện như vậy, ta cũng không biết nhị ca nghĩ gì nữa.”
“Điện hạ, hiện tại nên làm gì bây giờ?”
“Thập Nhị.”
“Có vi thần.”
“Ngươi nói với phụ hoàng, ta có lời rằng, có thể đánh lui quân địch được, nhưng phải triệu hai vị ca ca của ta và các trọng thần văn võ tới thì mới bàn bạc được.”
“Vâng.”
……
Từ khi quan gia bị bệnh nặng thì đã không còn khỏe như trước, tóc xám trắng, khuôn mặt tang thương, ánh mắt ngày càng đục ngầu. Mỗi ngày hắn đều uống thuốc sắc, bởi vì quá yếu nên không thể ăn đan dược, đành ngồi thiền.
Nghe tin Đột Quyết vượt đèo làm hắn bị dọa sợ, hôm qua ho ra máu. Hôm nay nghe nói quân Đột Quyết chỉ cần qua Tiên Nhân Quan và Đồng Quan là có thể đánh tới kinh thành, hắn lại sợ tới mức ngất xỉu đi một lần.
Hiện tại hắn lại xốc lại tinh thần mà triệu tập mọi người đến, nghe xem Thái Tử muốn đánh lui quân địch như thế nào.
Vừa thấy Vân Vi Minh đến, quan gia giận sôi máu, tức giận nói, “Nghịch tử! Ngươi còn muốn nói gì sao?!”
“Phụ hoàng muốn định tội cho nhi thần thì xin hãy đợi khi mối nguy này trôi qua đã,” Vân Vi Minh đáp lại vô cùng đúng mực, quan gia chưa kịp nói chuyện, mà hắn đã tiếp lời, “Nơi này phụ hoàng có bản đồ không?”
Quan gia sai người lấy ra một tấm bản đồ, hai người nội thị kéo nó ra và dựng trước mặt mọi người.
Vân Vi Minh chỉ vào bản đồ, nói, “Tiên Nhân quan và Đồng Quan có địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, chỉ cần quân phòng thủ kiên quyết không rời khỏi thành, kỵ binh Đột Quyết kia không điều động được lương thực tới, tấn công trong thời gian dài như thế mà không được sẽ tự tan, phụ hoàng không cần lo lắng.”
“Ngươi, ngươi, ngu xuẩn, ngươi tới là để nói với trẫm chuyện cũ mèm này? Mười vạn kỵ binh Đột Quyết là giấy hay sao? Ngươi nói thế nào thì hắn sẽ như thế sao?” Quan gia giận đến muốn chết, cầm lấy một nghiên mực trên bàn đánh hắn, “Nghịch tử, tại sao ngươi lại có thể là Thái Tử của một quốc gia cơ chứ?!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều hoảng sợ đến mức quỳ xuống, chỉ còn Vân Vi Minh đứng, giơ tay, nhẹ nhàng bắt lấy nghiên mực, thuận tay đặt xuống một bên bàn.
Thấy hắn bình tĩnh như thế, quan gia có chút sửng sốt.
Vân Vi Minh nói, “Tạm thời phụ hoàng đừng nóng nảy, nhi thần còn có chuyện muốn nói.”
“Ngươi nói! Nói không tốt thì hôm nay trẫm sẽ phế ngươi!”
Vân Vi Minh chỉ vào bản đồ, nói, “Ta có thể nghĩ được vậy thì hẳn là Ngư Hoặc Lợi cũng có thể, vì thế, hắn sẽ không đi về hướng nam mà đánh tiên nhân quan, mà là ——” nói, tay hướng lên trên, ngón tay chỉ vào một con đường trên bản đồ, “Mà là hướng bắc, vòng qua đèo Nhạn Môn. Phá đèo Nhạn Môn Quan, chiếm lấy U Vân, sau đó cố thủ ở U Vân, mưu đồ dây dưa. Như thế, nếu chúng ta rút lá chắn ở phương bắc đi thì không khác bị khống chế được điểm yếu.”
Lời này của hắn khiến tất cả mọi người đều phải hít khí lạnh.
“Cho nên,” hắn nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói, “Dù sao cũng không thể điều quân phòng thủ đến đèo Nhạn Môn để xả thân vì triều đình, không những như thế mà còn nên điều quân phòng thủ ở kinh thành đến đèo Nhạn Môn, chỉ cần bảo vệ cho Nhạn Môn, Ngư Hoặc Lợi sẽ không chỗ để đột phá, cũng không có lực lượng để tấn công tiên nhân quan, chỉ có thể một là quay lại đường cũ, hai là tiến về phía bắc.”
Quan gia cảm thấy không thích hợp, hỏi, “ Ở đèo Nhạn Môn có lực lượng hùng hậu, cũng khó đánh, sao ngươi có thể khẳng định bọn họ sẽ đến đèo Nhạn Môn?”
Vân Vi Minh nhếch khóe miệng cười, có chút trào phúng mà liếc Tề Vương một cái, “Vì ta sẽ làm cho hắn đi.”
“Thế thì đúng là ngươi có cấu kết với hắn?!”
“Nhi thần không dám! Phụ hoàng xin hãy nghe ta.”
“Nói!”
“Có thể là vì đức hạnh của nhi thần có thiếu sót mà có người theo dõi nhi thần, muốn hãm hại ta. Kẻ tiểu nhân kia đóng giả ta cấu kết với vương tử Đột Quyết rồi trao đổi thư từ, lại lặng lẽ tiết lộ tin cơ mật như bố phòng quân sự cho Ngư Hoặc Lợi, chờ đến khi hắn dẫn quân tấn công tới, nhi thần lập tức hết đường chối cãi.”
Sắc mặt quan gia đột nhiên hạ xuống. Vài vị đại thần cũng bắt đầu liếc ngang liếc dọc, nói khe khẽ, Triệu Vương liên tục nhìn sắc mặt của Tề Vương, Tề Vương lại vô cảm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Vân Vi Minh tiếp tục nói, “Vận khí của nhi thần tốt, tình cờ phát hiện được mưu đồ của bọn họ.”
“Nếu đã phát hiện thì sao không bẩm báo trẫm?”
“Nếu kẻ tiểu nhân kia muốn đẩy ta vào chỗ chết, tránh được lần này thì sẽ còn lần khác. Nhi thần nghĩ rằng, hắn ở ngoài sáng, ta ở trong tối, cũng khó mà phòng bị được, không bằng tương kế tựu kế. Nhi thần tự tiện làm như vậy, thỉnh phụ hoàng giáng tội.”
“Ngươi quá xốc nổi, về sau đừng như vậy nữa.”
“Nhi thần đã nhớ.”
“Nói tiếp đi.”
“Những người đó vì muốn đẩy ta vào chỗ chết, mà đã làm rất trót lọt, khi truyền tin tức cũng đều dùng bút tích của nhi thần, đừng nói là phụ hoàng, thậm chí cả nhi thần cũng rất khó phân biệt nổi.”
“Ừm, thế cho nên?”
“Cho nên, ta tìm cơ hội, cũng viết cho Ngư Hoặc Lợi mấy phong thư, thay cho những bức thư ban đầu họ định gửi. Thế nhưng hắn không phát hiện ra.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều: “……”
Một cái là giả bút tích thật, một cái là thật, giả giả thật thật cứ mơ hồ như thế, muốn phân biệt thì không thể dựa vào trí óc và mắt thường được — đại khái chỉ có thể dựa vào vận khí…
Vân Vi Minh: “Sau đó nhi thần lại thử truyền tin giả vài lần. Quyết sách mới nhất của Xu Mật Viện mà chúng cũng dám truyền đi, may mà bị nhi thần ngăn lại, đổi thành một cái khác. Bây giờ Ngư Hoặc Lợi cho rằng biên cảnh của ta ở phương bắc lâu không có chiến sự nên lơi lỏng việc canh gác, thừa dịp này mà vào. Hắn lại càng không biết ở Sóc Châu và Đại Đồng rốt cuộc tập trung bao nhiêu người.”
Quan gia khiếp sợ nhìn Vân Vi Minh, nhìn tiểu nhi tử của hắn như là lần đầu tiên biết thiếu niên này.
Vân Vi Minh rũ mắt, sắc mặt lạnh nhạt, nói, “Lời nhi thần nói không sai. Theo hướng đi của kỵ binh Đột Quyết, muộn nhất là ngày mai có thể đến kinh thành, đến lúc đó phụ hoàng đưa ra quyết định cũng không muộn. Chỉ là việc nước đều là đại sự, không phải chuyện bình thường có thể tiết lộ, các vị đang ngồi đây, bao gồm cả nhi thần, đều có thể bị nghi ngờ. Không bằng các vị tạm thời ngồi đây, cùng phụ hoàng chờ tin tức.”
Quan gia bán tín bán nghi, nghĩ để những người này ở lại nơi này cũng không có hại gì, vì thế cứ để bọn họ chờ trong cung như vậy. Đợi hơn một canh giờ, đến lúc ăn cơm chiều, quan gia còn chiêu đãi bọn họ bữa tối.
Bữa cơm này có rất nhiều người không muốn ăn, chỉ có thái tử điện hạ ăn xong một chén lại thêm một chén, xử lý hết một con cá hấp.
Bữa tối đã xong, quan gia uống thuốc, có chút mệt mỏi, đúng lúc này, quân tình khẩn cấp từ tám trăm dặm chạy như bay tới, tay quan gia run rẩy tay mở tấu chương ra, vừa thấy thì lập tức cười to.
Mọi người ở đây vừa thấy thì cũng cười theo, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cố ý hỏi quan gia hỉ sự thế nào.
Quan gia đáp: “Tấu chương của quân phòng thủ Hoa Đình nói, Ngư Hoặc Lợi không dẫn quân đi về hướng nam mà đổi đường hành quân sang đông bắc, không biết là ý gì,” nói xong, ném tấu chương thật mạnh một cái, vẻ mặt thoạt nhìn thực hả giận, “Hắn không biết ý gì nhưng trẫm lại biết!”