Phố Phan Lâu lại chia thành phố nam Phan Lâu và phố bắc Phan Lâu, con phố có chim bay cá nhảy theo như lời của Thập Thất thì ở phố nam.
Con phố này thật đúng là bán các loại chim cá, Lâm Phương Châu còn nhìn thấy có người bán cả khổng tước. Con khổng tước này nghe nói là nhà phú quý nào đó nuôi dưỡng, nhưng vì bây giờ gia nghiệp lụi bại, đành phải bán chim đi. Khổng tước bị nhốt trong lồng, người vây xung quanh xem đến kỳ lạ.
Khi Lâm Phương Châu đi qua, con chim kia quay người làm lộ cái mông trụi lủi về phía nàng.
Nàng hỏi người bán khổng tước kia: “Con chim này có phải là con quý nhất nơi này hay không?”
“Trước kia thì đúng vậy, còn hiện tại không phải.” Người bán hàng rong cười nói, chỉ về phía góc đường.
Góc đường vây quanh rất nhiều người.
Lâm Phương Châu càng tò mò, đi qua đó nhìn xem, chỉ thấy bên kia đường có một cây khô, trên cây khô đó còn đứng một con kim điểu rất lớn.
Một con kim điểu rất to!
Mới nhìn qua thì thấy còn to hơn con cừu, nếu nó sải cánh bay thì chỉ sợ dài hơn một trượng đi?
Màu lông con kim điêu kia ánh vàng, một đôi móng vuốt to lớn hữu lực, giờ phút này đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh kim điêu đứng một người nam tử, nhìn có vẻ là hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, nhìn rất có tinh thần. Có người hỏi nam tử kia: “Chim điêu này của ngươi bao nhiêu tiền?”
“Một ngàn lượng bạc, thiếu một văn cũng không bán.”
Lâm Phương Châu hít một ngụm khí lạnh.
Có người không phục, hỏi, “Ta cũng gặp qua người khác bán kim điêu, nhiều nhất cũng chỉ dưới một hai trăm lượng. Chim điêu của người lấy đâu ra mà quý như vậy?”
Hắn hỏi ngược lại, “Chim điêu của người khác có to như này không?”
Người nọ á khẩu không trả lời được.
Hắn lại nói, “Điêu người khác nhiều nhất chỉ có thể bắt cừu, chim điêu này của ta có thể giết sói đấy.” Hắn dừng một chút rồi nhìn quanh một vòng nói, “Cũng có thể giết người.”
Lâm Phương Châu nuốt một chút nước miếng.
Thập Thất nói: “Nếu công tử thích thì mua nó về.”
“Không không không, mua về có khi Cửu vạn sẽ đánh nhau với nó. Nó lại to như vậy, cửu vạn còn không đủ nhét kẽ răng của nó ấy.”
Lại có người hỏi người bán điêu: “Chim điêu của ngươi tốt như vậy vì sao còn muốn bán?”
“Ta cần dùng tiền gấp.”
Lâm Phương Châu lắc đầu nói với Hàn Ngưu Ngưu, “Người này không biết buôn bán rồi. Hắn nói cho người khác mình cần dùng tiền gấp, ai sẽ còn ra giá cao nữa chứ? Đều không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?”
“Công tử nói đúng!”
Lâm Phương Châu ở phố nam Phan Lâu chơi đến khuya mới trở về, trên đường trở về mua chút bánh trung thu —— hôm nay là Tết Trung Thu, nếu không phải nhìn thấy có bán bánh trung thu, nàng cũng gần như quên mất.
Đến lúc về tới nhà, ánh trăng đã lên tới ngọn cây. Nàng nhìn vầng trăng bạc trên bầu trời, trong lòng có chút cảm khái, bước chân vừa chuyển, đi tới viện của Vân Vi Minh.
Vừa đi vào sân, nàng đã nhìn thấy một người ngồi dưới tàng cây hải đường. Một thân áo bào trắng, không có mang phát quan, vạt áo to rộng lướt trên mặt đất, bị ánh trăng chiếu vào giống như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Hoa hải đường nở tràn ngập hương thơm, ánh trăng rọi xuống hắt bóng hoa vạt hắn. Gió đêm vừa thổi, bóng hoa nhẹ nhàng lay động.
Hắn đang rót rượu vào trong ly, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Lâm Phương Châu vẫn là có chút không được tự nhiên, dừng lại bước chân, nhìn về phía hắn không biết nên nói cái gì.
Nhưng thật ra hắn lại là người mở miệng trước: “Ta cho rằng ngươi định cả đời không gặp ta.”
Một câu nói làm cho Lâm Phương Châu có chút hổ thẹn, nàng đi qua ngồi ở bên cạnh bàn, chẳng hề để ý đáp: “Không đến mức đó, chuyện có gì lớn đâu, ngươi có ta cũng có.”
“A? Vậy ngươi có to như của ta sao?”
“…… Tiểu Nguyên Bảo!”
Sắc mặt Lâm Phương Châu biến đổi, đứng dậy muốn đi. Hắn vội vàng kéo lấy tay nàng, nhoẻn miệng cười, “Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi, đừng tức giận.”
Hắn cười rộ lên rất là đẹp. Ngày thường hắn luôn xụ mặt, giờ phút này giống như hoa sen nở rộ trong đêm. Lâm Phương Châu thấy hắn híp mắt, cười đến có chút mê say, nàng kỳ quái mà vỗ mặt hắn, hỏi, “Ngươi uống say?”
“Không có.” Hắn lôi kéo nàng ngồi xuống một lần nữa, “Ngồi đi, chúng ta tâm sự.”
Lâm Phương Châu ngồi xuống, oán giận nói, “Khi còn nhỏ ngươi ngoan ngoãn bao nhiêu, làm sao mà giờ lại thích nói hươu nói vượn vậy.”
“Đều là nam nhân, có cái gì mà không thể nói.” Hắn nói, ngưởng cổ một chén uống hết ly rượu.
Lâm Phương Châu lại không muốn nói lại hắn.
Hắn lại rót một chén rượu, nói với nàng: “Rượu này có tên là “Tường vi lộ”, chỉ có ở trong hoàng cung, ở bên ngoài muốn mua cũng không được. Uống tí nhé?”
Lâm Phương Châu cúi đầu, chỉ thấy trong ly rượu kia một màu sáng trong, mang theo chút ánh hồng, ánh trăng trên bầu trời chiếu vào cũng nhiễm lên chút màu hoa tường vi.
Nàng gật đầu khen, “Không hổ danh là “tường vi lộ””
“Uống thử không?”
“Ừm.”
Lâm Phương Châu đang muốn duỗi tay, Vân Vi Minh lại nói, “Tay ngươi còn chưa lành hẳn, không cần cử động” Nói xong lập tức bưng chén rượu lên, đưa đến trước môi nàng.
Sau đó chậm rãi đút rượu cho nàng uống.
Rượu này có vị mát lạnh ngọt lành, tinh khiết, hương thơm tràn ngập trong miệng, Lâm Phương Châu khen, “Rượu ngon!…… Ngươi làm sao vậy?”
Hắn híp mắt, nhẹ nhàng mà hít khí, giống như ngửi thấy cái gì vậy. Hít vài cái, hắn đáp: “Thơm quá.”
Lâm Phương Châu chỉ chỉ hoa hải đường phía sau, “Hoa đang nở đâu, đương nhiên là thơm rồi.”
“Không phải hải đường.” Hắn nói, một bên hít khí, một bên chậm rãi tới gần nàng, có chút kỳ quái nói, “Là hoa quế.”
“Quế, hoa quế à……” Lâm Phương Châu gãi gãi cái ót, “Hôm nay ở phố ngự nhìn thấy có người bán hoa lộ, cảm thấy thú vị liền mua về chơi.”
“Ừm” Thanh âm từ trong mũi phát ra, còn nhạt hơn cả mùi hoa kia.
Lâm Phương Châu thấy hắn nhắm mắt lại, ngửi theo mùi hương ngày càng gần, mắt thấy sắp đụng vào người nàng. Nàng tát nhẹ lên mặt hắn một cái, đẩy hắn trở về.
Hắn liền tiếp tục uống rượu, chính mình uống một chén, rồi rót cho Lâm Phương Châu một chén, uống hết một bình rồi lại gọi Hà Hương đem một bình nữa đến.
Khi Hà Hương đem bình rượu lên còn thật tri kỷ mang theo một chút đồ ăn vặt cho Lâm Phương Châu.
Lâm Phương Châu chống cằm, nhìn Vân Vi Minh nhẹ nhàng nháy nháy mi, hỏi, “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi có phải có tâm sự hay không?”
Hắn rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Ừm.”
Tiểu Nguyên Bảo tâm sự, Lâm Phương Châu tự biết giúp không được gì, không chỉ không giúp được gì mà ngay cả hỏi cũng không thể hỏi. Nàng nhìn hắn, đột nhiên có hơi đau lòng, nói, “Thật xin lỗi, đều là bởi vì ta, mới hại ngươi……”
Hại ngươi dính phải rắc rối.
Hắn nhìn nàng một cái, ánh mắt trầm u, “Ta cam tâm tình nguyện,” nói xong lại uống một hơi cạn sạch, “Đã đi vào thế cục như này, cũng chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.”
Phải đi, đến bao giờ thắng thì thôi.
Người thắng chỉ có một, kẻ thất bại thi cốt vô tồn.
Vì ngươi, ta càng muốn quyết tâm tới cùng.
Hai người tại trước vườn hoa đối ẩm cho đến tận khi trăng lên giữa trời.
Tiểu Nguyên Bảo uống nhiều quá, Lâm Phương Châu có thể cảm giác được. Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt mê ly, đi đường có hơi nghiêng ngả, nếu không có nàng đỡ, sợ là hắn đã sớm ngã trên mặt đất ngủ luôn rồi.
Nàng đỡ hắn, cả người hắn gần như dựa hẳn vào người nàng, khiến nàng đi đường cũng có chút gắng sức. Hai cái nha đầu Hà Hương Hà Phong tiến đến dìu hắn nhưng hắn cố tình bám ở trên người nàng, kéo cũng không kéo ra được. Lâm Phương Châu đành bất đắc dĩ đỡ hắn đi vào phòng ngủ.
Hắn cúi đầu, hô hấp có hơi nặng nề. Hơi thở mang theo tràn ngập mùi rượu tỏa trên mặt nàng. Hắn híp mắt ngửi mùi hương giữa cổ của nàng “Thật thơm.”
Sau đó, từ yết hầu hắn phát ra tiếng cười nhẹ, rất nhẹ, gió thổi qua giống như nước lạnh ban đêm mùa thu.
Lâm Phương Châu không được tự nhiên, trên mặt có chút nóng bừng.
Thật vất vả đưa tiểu tử này vào phòng ngủ, ném ở trên giường, Lâm Phương Châu mệt đến chảy một đầu mồ hôi.
Khi hắn bị ném ở trên giường, thuận thế lăn một vòng rồi nằm đưa lưng về phía nàng.
Nhìn bóng dáng thon dài của hắn, Lâm Phương Châu đột nhiên có chút hoài niệm 6 năm trước, khi đó nàng vẫn có thể cõng được hắn.
Ai, trong nháy mắt đã lớn như vậy……
Lâm Phương Châu lắc đầu, đỡ đỡ trán. Tối nay nàng uống cũng không ít, đầu có chút đau. Hàn Ngưu Ngưu từ bên ngoài đi vào, đỡ Lâm Phương Châu trở về.
Lưu lại Hà Phong cùng Hà Hương ở phòng ngủ chăm sóc hắn. Hà Phong thổi tắt ngọn đèn dầu trong phòng, chỉ để lại một cây, sau đó nàng xoay người đi ra ngoài lấy nước ấm.
Hà Hương quỳ gối trên giường, muốn giúp điện hạ cởi ra áo ngoài.
Nàng quay thân thể hắn lại, cởi ra áo ngoài và đai lưng. Khi cởi đai lưng, nàng phát hiện giữa hai chân hắn phồng lên, phình phình giống như ngọn đồi nhỏ.
Trước khi Hà Hương đến cũng đã được dạy dỗ qua, liền biết đó là cái gì. Nàng có chút e lệ, nhưng đáy lòng lại rất cao hứng. Nàng nhỏ giọng gọi hắn: “Điện hạ?” Thanh âm mềm mại giống như mặt nước mùa xuân.
Hắn chậm rãi mở to mắt.
Đó là một đôi mắt như thế nào a, u trầm, sạch sẽ, thanh triệt, mênh mông, giống sao trời, giống biển rộng, như là có thể hút lấy linh hồn con người vào trong đấy. Nàng giật mình, mi mắt nhấp nháy, sợ hãi mà nhìn hắn một cái, ngay sau đó cúi đầu.
Mỹ nhân ở phía trước, đầy mặt hoa đào.
Hắn đột nhiên mở miệng, hai chữ ngắn gọn sạch sẽ, giống như gió đông, lạnh lùng quét sạch cánh hoa trong lòng nàng ta: “Ra ngoài.”
Hà Hương vô pháp lý giải*, “Điện, điện hạ?”
*Không thể hiểu được
“Đi ra ngoài.” Giọng nói lạnh như băng, không mang theo chút độ ấm nào.
Hà Hương vừa thẹn vừa uất ức mà chạy ra ngoài.
Hắn ngồi dậy, nhìn ngọn núi nhỏ phồng lên giữa hai chân mình, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, lẩm bẩm, “Lại như vậy, ngươi không thể an phận chút sao?”
Ngọn núi nhỏ đương nhiên không thể trả lời hắn.
Cũng không biết hắn lại nghĩ đến cái gì, đột nhiên cúi đầu cười một chút, ánh mắt ôn nhu: “Tên ngốc.”