Lâm Phương Châu nâng tay lên vỗ vỗ bả vai Tiểu Nguyên Bảo, nói, “Ta biết ngươi là muốn xả giận cho ta, nhưng mà chuyện này cũng không cần cưỡng cầu, Dương lão hổ rơi vào kết cục như bây giờ, đã chứng tỏ hắn sớm có báo ứng.”
“Hắn đáng chết.” Tiểu Nguyên Bảo nhưng lắc lắc đầu nói.
Sau khi hắn rời khỏi, Lâm Phương Châu cảm giác giống như có chút không đúng, vì thế hỏi Thập Thất đang đứng bên cạnh: “Cái tên Dương Trọng Đức kia sẽ không chết chứ?”
Thập Thất cũng lắc đầu, nói, “Dương Trọng Đức làm việc trái pháp luật, ăn hối lộ đút lót, đó là trừng phạt đúng tội, nhưng cũng không đến mức phải chết.”
“Vì sao? Hắn hại chết nhiều người như vậy.”
“Quy định triều đình, không giết văn nhân.”
“……” Lâm Phương Châu há miệng thở dốc, “Cái này tính là cái gì chứ?”
“Tóm lại Dương Trọng Đức có thân phận cử nhân, hơn nữa còn là mệnh quan triều đình, xảy ra chuyện như vậy, nhiều nhất là lưu đày, nếu mà vào lúc đại xá* có khi còn được tha tội trả về.”
*Chỉ một hình thức tha tội hoặc giảm hình phạt cho những người phạm tội.
Thập Thất cũng là người của triều đình, Lâm Phương Châu cũng không thể đứng trước mặt hắn nói đây là quy định gì chứ, đành phải ở trong lòng lặng lẽ trợn mắt.
Nàng mang theo Cửu Vạn trở lại viện mình ở. Trong viện nhóm chim nhỏ ríu rít kêu nghe rất vui sướng êm tai. Cửu vạn vốn là đang ngủ, nghe được tiếng kêu của chim liền tỉnh, nó bay lên trên, ở không trung lượn vòng trong chốc lát rồi ngậm đi con chim nhỏ nhìn đẹp nhất.
Thập Thất xem đến có chút ngốc, một lát sau, hỏi Lâm Phương Châu: “Ngươi cũng mặc kệ nó?”
“Ta quản không được. Tí nữa ngươi sai người đem những con chim này đi đi, bằng không không lâu sau nơi này cũng chỉ còn lại lông chim rơi đầy đất thôi.”
Lâm Phương Châu đi đến hành lang, nhìn nơi đó treo một con hoàng oanh, lắc đầu thở dài, “Ai, đáng tiếc, trước nay còn chưa nuôi qua chim hoàng oanh đâu!”
Thập Thất đưa cho nàng một chủ ý: “Nếu không công tử thử làm một cái lồng sắt? Vừa to vừa cứng thì con cú mèo kia cũng không xé được.”
“Không được, Cửu Vạn sẽ ghen.”
Lần đầu tiên Thập Thất nghe nói chim cũng biết ghen, hắn lắc đầu nói, “Chim cũng sẽ ghen sao, chẳng qua chỉ là một con súc sinh.”
“Ngươi không biết, Cửu Vạn đã từng cứu mạng ta.”
Lâm Phương Châu đang muốn nói những gì mình đã trải qua trong ngục, đột nhiên thầm nghĩ: Việc này liên quan đến Tiểu Nguyên Bảo, Thập Thất là người của hoàng đế, ta cũng không thể nói lung tung, càng ít nhắc tới Tiểu Nguyên Bảo càng tốt.
Vì thế nàng xoay chuyển ánh mắt, nói, “Ta có đoạn thời gian nghèo đến ăn không nổi cơm, Cửu Vạn mỗi ngày đều mang chuột về cho ta……”
“Ngươi đừng nói nữa!” Thập Thất sắc mặt xanh lè, đánh gãy lời nàng.
Hàn Ngưu Ngưu dẫn mấy gã sai vặt đến mang chim đi, Lâm Phương Châu nhiều ít có chút mất mát, lại nghĩ đến: May mắn còn có quắc quắc cùng khúc khúc chơi.
……
Khi Tiểu Nguyên Bảo trở về liền đi tìm Lâm Phương Châu trước, tiến vào cửa viện, chỉ thấy một đám người vây quanh dưới bóng cây, một đám liều mạng la lên hét xuống.
Lâm Phương Châu đứng ở bên ngoài cùng, cũng nhao nhao ồn ào không biết đang nói cái gì, gấp đến nỗi mồ hôi đầy đầu, ánh mắt trời xuyên qua tán lá chiếu tới lấp la lấp lánh.
Tiểu Nguyên Bảo tò mò mà đi qua cúi đầu xem, tầm mắt lia vào trong, nhìn thấy hai con quắc quắc đang ôm nhau cắn xé nhau.
Mọi người lập tức nhốn nháo bàn tán. Không lâu sau, một con quắc quắc cắn đùi con kia.
Trong đám người, người thì vỗ tay hoan hô, người thì sắc mặt mất mát. Bọn họ đang muốn giải tán, lúc vừa mới ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Tam hoàng tử ở phía trên.
Đám người đang nhốn nháo tức thì giật nảy mình, nhất loạt đều lăn tới quỳ xuống.
Lâm Phương Châu cũng không biết sao lại thế này, thấy mọi người đều sợ tới mức quỳ xuống tới, nàng cũng làm theo quỳ xuống.
Quỳ xong mới phát hiện là Tiểu Nguyên Bảo.
Tiểu Nguyên Bảo không thích Lâm Phương Châu khom lưng uốn gối với hắn. Hắn nâng nàng dậy, lôi kéo nàng đi vào phòng, Hàn Ngưu Ngưu như cái đuôi nhỏ đi theo sau bọn họ, cuối cùng bị Tiểu Nguyên Bảo chặn lại: “Ngươi ở bên ngoài chờ.”
Hai người đến gần phòng khách, đem cửa đóng lại.
Lâm Phương Châu ngồi ở trên ghế nói, “Ngươi trở về sao lại không nói một tiếng, làm ta sợ muốn chết.”
Tiểu Nguyên Bảo ngồi ở bên người nàng, tự mình rót ly trà uống, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sau này đừng quỳ nữa.”
Trên bàn bày điểm tâm cùng mâm đựng trái cây, mâm đựng trái cây có quả nho, lê và chuối. Thời tiết rất nóng, Lâm Phương Châu mới vừa rồi ở bên ngoài chơi một thân toàn là mồ hôi, lúc này miệng có chút khô, nhìn quả nho, muốn ăn lại không dám ăn.
Tiểu Nguyên Bảo giống như là đi guốc trong bụng nàng vậy, hắn ngắt lấy một quả nho, thong thả ung dung lột vỏ rồi đưa đến miệng nàng.
Khi đầu ngón tay không cẩn thận đụng vào môi nàng, trong lòng hắn có chút cảm giác khác thường.
Lâm Phương Châu ăn thật sự vui vẻ, ăn xong một quả, nói: “Tiếp tục.”
Hắn cong khóe miệng cười cười, “Ừm.”
Một bên lột quả nho, một bên Tiểu Nguyên Bảo nói, “Mùng hai tháng sau, ngươi cùng đi với ta thăng đường, thẩm vấn Dương Trọng Đức.”
Lâm Phương Châu cả kinh thiếu chút nữa nuốt luôn quả nho, nàng ho khan vài cái, hắn nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng.
Lâm Phương Châu hỏi, “Sao ngươi làm được vậy? Ta nghe Thập Thất nói, quan viên trong triều muốn muốn xử án cần phải khảo thí*, thi qua rồi mới có thể đảm nhiệm tra án. Ngươi không có chức quan, cũng không thi qua, tuổi còn nhỏ, sao cha ngươi lại có thể đáp ứng vậy?”
*Thi
“Phụ hoàng vốn là không đồng ý.”
“Ừ, xong rồi sao?”
“Sau đó ta nói với người, Dương Trọng Đức nói ta là do vương bát đản* sinh ra.”
*có nghĩa là đồ con rùa rụt cổ, ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.
“……” Cái này cũng được sao? Lâm Phương Châu vẫn là có chút không thể tin được: “Cho nên hắn giận dữ nên lập tức đồng ý?”
“Ừ.”
“Cha ngươi cũng quá……” Cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tiểu Nguyên Bảo giải thích nói: “Kỳ thật hắn có thể đáp ứng ta, cũng không phải bởi vì tức giận.”
“Vậy thì là vì cái gì?”
“Ta lưu lạc dân gian 6 năm, người cảm thấy nên bồi thường ta. Từ lúc ta trở về cũng chỉ hướng người đề ra một cái yêu cầu này.”
“Như vậy còn nghe được,” Lâm Phương Châu gật gật đầu, lại hỏi, “Chỉ là ngươi làm như vậy, người khác có đàm tiếu ngươi không?”
“Có. Nhất định sẽ có người dâng sớ nói ta phá hư pháp luật.”
Lâm Phương Châu có chút lo lắng, “Nếu không cũng đừng như vậy, ta cảm thấy mất nhiều hơn được. Ngươi vừa mới trở về, có nhiều người nhìn chằm chằm ngươi, muốn tìm ra lỗi của ngươi đấy! Ca ca ngươi cũng sẽ không để yên cho ngươi, nhất định sẽ bắt lấy chuyện này, ở trước mặt cha ngươi nói lời gièm pha.”
Tiểu Nguyên Bảo lại nhẹ nhàng cười, “Không có vấn đề gì. Ta mới mười sáu tuổi, đúng là tuổi tùy hứng. Dương Trọng Đức khinh nhục ta, còn không để cho báo thù hắn sao?”
Lâm Phương Châu có chút vô ngữ*, “Ngươi cũng nhớ rõ ngươi mới mười sáu tuổi sao?…… Có đôi khi ngươi nói chuyện làm việc ta đều cảm thấy ngươi giống lão nhân 60 tuổi.”
*Không còn lời gì để nói
Tiểu Nguyên Bảo liếc nhìn nàng một cái, nói, “Lời này, ta chỉ cho là khen ta.”
“Ai, nhưng tùy hứng chung quy vẫn là không tốt. Nếu không liền……”
Tiểu Nguyên Bảo lại lắc đầu, ánh mắt thâm trầm: “Nhưng mà lại có rất nhiều người đều hy vọng ta là tùy hứng.”
Hắn lời này giống thật mà lại như giả, Lâm Phương Châu không quá rõ ràng.
Tiểu Nguyên Bảo cũng không tiếp tục nói gì nữa, hắn lột quả chuối đưa đến bên môi nàng. Lâm Phương Châu há mồm muốn ăn, hắn lại đột nhiên rụt tay lại.
Lâm Phương Châu: “Cho ta.”
Hắn liền đưa chuối qua, khi nhìn thấy nàng muốn ăn, hắn lại bỏ chạy, đôi mắt mang theo ý cười mà nhìn nàng, giống như là đang trêu con khỉ vậy.
Lâm Phương Châu giận dữ: “Cho ta! Không cho ta ăn nó, ta liền ăn ngươi!”
Hắn giật mình.
Lâm Phương Châu nhân cơ hội đoạt lấy chuối, hai tay cầm lấy quả chuối giống như muốn hả giận mà há mồm ngoạm một miếng to.
Hắn quay mặt đi không nói lời nào. Nàng cúi đầu ăn chuối, cũng không thấy được hắn sớm đã xấu hổ đến mặt ửng hồng, ngay cả cổ cũng ửng đỏ lên.
……
Tam hoàng tử muốn chủ thẩm* Dương Trọng Đức, đúng là gây nên chấn động rất lớn trên triều đình, có người dâng tấu chương phản đối việc này, cho rằng Tam hoàng tử tuổi trẻ khí thịnh, không nên làm trái pháp luật, nói rất nhiều lời không xuôi tai.
*Làm chủ thẩm vấn
Phản ứng kịch liệt nhất chính là phái quan viên của Triệu Vương, có mấy người ngự sử nhanh mồm dẻo miệng, quở trách Tam hoàng tử đến là khó nghe. Ý tứ là nói Tam hoàng tử ở dân gian lưu lạc mấy năm nay, không có học được khí độ uy nghi của hoàng tử nên có, chỉ học được tính bụng dạ hẹp hòi tính toán chi li của bách tính dân gian, hy vọng khi Tam hoàng tử trở về không nên nhiễu loạn triều đình, trước tiên cần phải khiêm tốn học tập nhiều hơn. Nói đi nói lại cũng chính là công kích Tiểu Nguyên Bảo.
Nhưng cùng lúc đó, tấu chương buộc tội Dương Trọng Đức cũng giống như tuyết rơi mùa đông được để trên bàn ngự phòng. Đủ loại tội danh nêu trong tấu chương, cái gì mà cường đoạt dân nữ, tham ô nhận hối lộ, xảo trá làm tiền, sưu cao thế nặng…… Nhiều đếm không xuể.
Quan gia đều đưa mấy loại tấu chương này cho Tiểu Nguyên Bảo, Tiểu Nguyên Bảo nghiên cứu một phen, làm cái quy nạp tổng kết, nghiêm túc mà viết ở trên một quyển vở.
Tấu chương tội danh tương đối nhiều, có ý tứ nhất là Dương Trọng từng hối lộ đám quan viên phe Triệu Vương, còn trực tiếp gửi lễ đưa một xe vàng bạc, quả thực không kiêng nể gì.
Tiểu Nguyên Bảo cười lạnh, “Khó trách Triệu Vương phản đối ta làm chủ thẩm như vậy.”
Phan Nhân Phượng nói với Tiểu Nguyên Bảo, “Điện hạ, những chứng cứ này vô cùng xác thực, đúng là cơ hội đả kích Triệu Vương.”
Tiểu Nguyên Bảo hỏi ngược lại, “Vì sao ta lại muốn đả kích hắn?”
Phan Nhân Phượng sửng sốt, “Điện hạ?”
Tiểu Nguyên Bảo cúi đầu, một bên lật tấu chương, một bên không chút để ý mà nói, “Đích chính là đích, thứ chính là thứ.”