" Được rồi. Anh không nói nữa, em đừng kích động."
Huỳnh Thiên Minh không đưa cô đi ăn nữa, mà chở cô thẳng về nhà, không khí im lặng đến bất thường. Kim Nguyên ngồi tựa đầu vào ghế, nhưng nước mắt cứ trào ra. Cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, uất hận. Ngay cả đứa bé trong bụng cũng không thể giữ được ví trí của cô trong tim anh.
Đến nơi.
" Về đến nhà rồi."_anh nói.
Cô thất thần quẹt nước mắt sang một bên, mở cửa đi vào nhà mà không một lời chào tạm biệt anh.
Huỳnh Thiên Minh cũng rất lo lắng, nhưng anh không vào nhà cùng cô được, chỉ có thể ngồi đó quan sát đến khi cô vào trong. Anh bèn lấy điện thoại nhắn cho cô một tin nhắn muốn an ủi cô, anh không muốn tâm trạng cô thất thường sẽ làm tổn hại tới đứa bé.
" Vào nhà nghĩ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều."_nội dung tin nhắn.
Vừa về đến nhà mẹ Kim Nguyên đã ngồi chờ cô ở sảnh, thấy con gái thất thần mặt quệt nước mắt liền không khỏi lo lắng.
" Con làm sao vậy? Lại cãi nhau với nó à?"
" Mẹ ơi. Anh ấy muốn chia tay con, anh ấy không yêu con nữa. Con phải làm sao đây?"
" Mẹ vừa nhìn đã biết trái tim nó không còn ở chỗ con nữa mà. Hay là con với nó chấm dứt đi, con gái của mẹ trẻ đẹp như vậy. Không cần loại người đó."
Cô ta ôm chầm lấy mẹ mà khóc nấc lên như một đứa trẻ, không cam lòng mà, nhường người đàn ông của mình cho người khác. Với tính cách của cô càng không thể được.
" Con đã dùng mọi cách rồi. Nhưng đều không giữ được trái tim anh ấy. Đứa bé này không phải, nhưng con cũng nói dối là con của anh ấy. Con tưởng mình đã thắng rồi. Nhưng hóa ra vẫn là kẻ thua cuộc."
" Con nói gì? Không phải là con của Thiên Minh sao?"
" Lần trước đi công tác, là con bất cẩn xảy ra quan hệ với một người đàn ông khác. Nhưng con rất yêu Thiên Minh mẹ à."
" Chuyện này, nếu lộ ra…nó sẽ càng không tha thứ cho con."
Từ lần trước bà đã không còn thiện cảm với Thiên Minh, nhưng con của bà lại làm chuyện có lỗi, muốn Huỳnh Thiên Minh đổ vỏ ốc này. Bà ta thực sự muốn khuyên con gái mình từ bỏ, nhưng thấy cô tự dày vò bản thân như vậy thì không nỡ.
…
Trời cũng đã sụp tối, anh không lái xe về nhà mà cứ chạy quẩn quanh trong thành phố. Tiến cũng không được mà thoái cũng không xong. Rốt cuộc anh nên làm gì để vẹn cả đôi đường. Huỳnh Thiên Minh dừng xe bên vệ đường, anh bước xuống xe rồi đứng đó đi dạo một vòng.
" Chú ơi chú. Chú mua hoa này tặng bạn gái đi chú."_một đứa bé tầm 5 tuổi chào mời anh.
Trời tối, chỗ này cũng thưa người, một đứa bé nhỏ như vậy lại phải đi kiếm sống rồi sao?
" Ba mẹ con đâu? Sao lại để con đi bán tối như vậy?"_anh hỏi.
" Cháu không có ba mẹ."
Không có ba mẹ sao? Anh liền nghĩ tới đứa con trong bụng Kim Nguyên, nếu con của anh cũng như vậy thì sao? Thật thiệt thòi cho nó.
" Vậy chú mua hết số hoa này cho cháu về sớm nhé."_anh lấy hết số hoa trên tay đứa bé.
Anh không những đưa đủ tiền của số hoa, mà còn gửi thêm cho đứa bé.
" Chú tốt bụng quá. Bạn gái chú chắc chắn rất hạnh phúc."
" Ngoan."_anh xoa đầu đứa bé.
Xong việc anh cũng lên xe trở về nhà.
Đến nhà.
Anh mang số hoa vừa nãy về phòng định tìm cô. Mở cửa phòng ra anh không thấy cô đâu, chỉ nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm. Anh biết là cô đang tắm, nên ngồi xuống giường vừa chờ, vừa ngắm lại bó hoa.
" Cạch"_tiếng mở cửa nhà tắm.
Cô bước ra vẫn choàng khăn tắm trên người, tóc thì ươn ướt quấn luôn cả khăn trên đầu. Thấy anh cô bất ngờ, cô nghĩ là anh không về sớm như vậy.
" Anh về khi nào vậy? Em tưởng là anh chưa về."_cô quay đầu định đi vào nhà tắm thì bị anh níu lại.
" Em đi đâu vậy? Anh là chồng em mà, không cần phải ngại đâu."
Cũng phải, cô đâu cần tỏ vẻ ngại ngùng như vậy, không phải đã thấy hết của nhau rồi sao.
" Em vào thay đồ chỉnh tề một tí. Mặc như này ngủ không tiện lắm."
" Tiện mà. Tiện để anh cởi."
" Hả?"_cô hỏi.
" À không có gì. Vậy em vào thay đồ đi."_anh mỉm cười với cô.
…
Một lúc sau…
Cô bước ra, anh vẫn đứng đó, nhưng phía sau lưng như đang giấu thứ gì.
" Anh cầm cái gì sau lưng vậy?"
" Quà cho em."
Anh từ từ đưa ra phía trước, nhưng cô không bất ngờ lắm, cô chỉ cười trừ một cái.
" Em sao vậy? Không bất ngờ, không vui à?"
" Hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại có nhã hứng tặng hoa cho em."
" Ở bên cạnh em, hôm nào đối với anh cũng là ngày nên kỉ niệm hết."
" Đột nhiên dẻo miệng quá vậy. Có phải anh muốn xin gì không?"_cô hỏi.
Anh ngồi xuống đầu giường, song đột nhiên trầm lặng vài giây không nói gì. Cô thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh bên.
" Hôm nay có chuyện không vui à?"
" Anh không giữ được lời hứa với em. Kim Nguyên không đồng ý chia tay."
Đây chẳng phải là điều mà cô đã biết trước rồi sao? Thật ra khi anh nói điều này cô cũng không bất ngờ lắm.
" Vậy anh định làm thế nào?"
" Cô ấy lấy đứa bé ra để uy hiếp anh. Cô ấy biết anh coi trọng đứa bé đó. Cô ấy biết nếu làm vậy anh sẽ không nỡ."