Chương 7: Hãm hại chuốc thuốc
Buổi tối cũng đã đến, Bạch Hiểu Nguyệt mặc bộ váy đơn giản không quá cầu kỳ, bắt xe đến khách sạn Minh Đỉnh. Cô bước vào khách sạn nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy người cần tìm kiếm thím Tần Lệ ở đâu. Thì từ đằng sau, ai đó vỗ vai, cô quay người lại đã nghe thấy tiếng nói: “Sao lại đến trễ như vậy, nhanh đi theo thím, bên này.”
Bạch Hiểu Nguyệt có chút mất tự nhiên, tim đập nhanh, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này có chút xấu hổ. Cô đi theo thím Tần Lệ đến một bàn ở góc cuối khách sạn, cô hiếu kỳ nhìn người đàn ông đang ngồi. Một người đàn ông mập ú, đã có tuổi, chẳng khác gì mấy cô đã tưởng tượng.
Thím Tần Lệ nở nụ cười giả tạo với ông ta nói: “Giám đốc Lưu, đây là Bạch Hiểu Nguyệt, cháu gái tôi. Nào, Nguyệt Nguyệt, ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe giọng điệu nịnh hót Nguyệt Nguyệt, có phải giả tạo quá rồi không? Nguyệt Nguyệt? Nghe thật buồn nôn. Nhưng Giám đốc Lưu gì đó, nãy giờ cứ nhìn cô mãi, nước miếng cũng sắp chảy ra luôn rồi. Ông ta đúng là lão yêu râu xanh. Ánh nhìn của ông ta thật kinh tởm.
Lưu Kỳ Sơn nhìn Bạch Hiểu Nguyệt rất hài lòng, không phải đơn giản quá mức đơn điệu, cũng không phải cầu kỳ quá mức diêm dúa. Với con mắt của người đã chơi qua không ít các cô gái thì biết đây là miếng mồi ngon béo bở, chưa qua tay của người đàn ông nào. Đây đúng là cực phẩm của ông. Ông nhìn sang thím Tần Lệ nở nụ cười hài lòng. Thím Tần Lệ nhìn người đàn ông như muốn lột trần quần áo của Bạch Hiểu Nguyệt tại chỗ thì cười không khép miệng lại được. Bạch Hiểu Nguyệt, cô làm tốt lắm.
Lưu Kỳ Sơn rời chỗ ngồi, đi đến chỗ của Bạch Hiểu Nguyệt lấy bàn tay trắng trẻo của cô đặt lên bàn tay béo múp míp của ông ta, không ngừng sờ soạng, nụ cười gian tà. Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, không ngờ ông ta lại hành động trắng trợn giữa chốn đông người như vậy. Cô cảm thấy thật kinh tởm, nhưng không dám phản ứng thái quá, cô khó chịu rút tay về rồi chuyển chỗ ngồi sang mấy ghế bên cạnh.
Thím Tần Lệ trừng mắt với cô cảnh cáo. Cô lè lưỡi, tại ông ta ra tay trước với cô cơ mà, không thể trách cô được. Thím Tần Lệ sợ Lưu Kỳ Sơn mất vui liền giả lả cười nói: “Giám đốc Lưu, con bé mắc cỡ ấy mà. Ông không nên chấp nhặt làm gì. Hay là bây giờ gọi món trước nhé.”
Lưu Kỳ Sơn cũng không để bụng chuyện vừa rồi, thế nào đi chẳng nữa thì con mồi ấy cũng thuộc về ông, không nên vội làm gì, ông cầm ly rượu lên uống rồi nói: “Chắc là Hiểu Nguyệt cũng đã đói rồi, ăn chút gì đi. Phục vụ, menu.”
Bạch Hiểu Nguyệt quả thật có chút đói, cô đón nhận lấy menu rồi nhìn một lượt. Nhà hàng nổi tiếng là món ăn ngon, chẳng mấy khi có dịp đến đây, nếu cô không gọi đắt một chút thì thật có lỗi với bản thân cô.
Bạch Hiểu Nguyệt không biết có ăn hết, nếu không ăn hết thì mang về, cô gọi một lúc toàn những món đắt tiền. Dì Lưu bên cạnh cũng hết hồn trừng mắt với cô, cô không muốn nhìn bèn phớt lờ đi.
Đột nhiên Lưu Kỳ Sơn có điện thoại, ông ta ra dấu hiệu cần phải ra ngoài. Vừa thấy ông ta biến mất, thím Tần Lệ liền mắng cô: “Cô hay thật đấy, cô có biết bữa ăn này ai trả tiền không mà gọi đắt thế làm gì? Cô liệu hồn mà ngoan ngoãn cho tôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt làm như không nghe thấy gì cả, thử mấy món ngon trên bàn vừa được bê ra. Quả thật rất ngon, không hổ danh tiếng đồn vang xa. Chẳng mấy chốc, Lưu Kỳ Sơn trở lại. Kỳ lạ là ông ta còn mang theo ba ly nước cam ép. Cô nhìn ba ly trên tay ông ta không khỏi thầm thán, chiêu cũ rích như vậy bọn họ cũng đem ra xài.
Lưu Kỳ Sơn nói: “Tôi có đem đến mấy ly nước cam ép. Nào Hiểu Nguyệt, uống đi, đây là thành ý của tôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mấy ly nước cam đó chẳng khác nào mấy ly độc dược. Thế nào trong mấy ly đó cũng có một ly bỏ thuốc. Biết là không được uống nhưng không thể không uống, tại sao cô luôn gặp mấy tình huống như thế này chứ. Mắt cô đảo liên hồi rồi nói: “Giám đốc Lưu, chẳng phải có ba ly sao? Hay là chúng ta cùng nhau uống.”
Lưu Kỳ Sơn cười ha ha một cách khả ố: “Được, chiều theo người đẹp. Bà Tần lệ, lấy một ly đi, cùng uống nào.”
Mắt thấy, Lưu Kỳ Sơn đã cầm ly lên, Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng lấy ly còn lại phía sau ly mà Lưu Kỳ Sơn đã đưa trước đó cho cô. Ly này dành cho thím Tần Lệ chắc không có thuốc đâu.
Cả ba người cùng nâng cốc lên uống. Lưu Kỳ Sơn uống một ngụm lớn trôi xuống cổ họng, thím Tần Lệ cũng với đi một nửa. Cô cảm thấy yên tâm không ít cũng ngửa cổ uống một ít. Thím Tần Lệ lên tiếng: “À, tôi có việc cần phải đi trước. Hiểu Nguyệt, con ở lại trò chuyện với giám đốc một chút rồi để giám đốc Lưu đưa con về nhà luôn.”
Bạch Hiểu Nguyệt chưa kịp trả lời, Lưu Kỳ Sơn đã lên tiếng trước: “ Không sao, tôi sẽ đưa Nguyệt Nguyệt về nhà đúng giờ.”
Thím Tần Lệ nói xong đã rời đi, Lưu Kỳ Sơn đi theo bà ta đến một góc rồi nói: “Bà giới thiệu cho tôi món hàng tốt lắm, đây là chi phiếu trị giá 2 tỷ. Coi như kể từ hôm nay cô ta thuộc về tôi. Bà đi được rồi.”
Tần Lệ cầm chi phiếu trong tay miệng cười không khép lại được, không ngừng gật đầu cảm ơn Lưu Kỳ Sơn: “Cảm ơn giám đốc Lưu, cảm ơn..”. Lưu Kỳ Sơn quay người không luyến tiếc trở lại với con mồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!