Chương 67 Bài tập thể dục buổi sáng
Lý Khanh Vũ nói: “Hiểu Nguyệt, em …em đang đi làm sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt trả lời: “Không có, anh Khanh Vũ, hôm qua em bị cảm, Thiên Lâm không cho em đi làm, vì vậy em mới vừa rồi xin nghỉ hai ngày.”
Nghe Bạch Hiểu Nguyệt nói đến Vân Thiên Lâm, lại còn dùng xưng hô thân mật như vậy, trong lòng Lý Khanh Vũ buồn bực khó chịu, giống như có ai đó đánh trúng một quyền vào ngực vậy, trong lúc nhất thời anh không biết nói gì với Bạch Hiểu Nguyệt.
Lý Khanh Vũ bèn hỏi: “Sao em lại bị cảm, ngày hôm qua lúc trở về không phải vẫn tốt sao. Dù sao cũng chỉ có một mình, em phải bảo vệ tốt thân thể của mình.”
“Sao lại là một người?” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười nói thêm: “Thiên Lâm sẽ chăm sóc em, anh Khanh Vũ yên tâm, em hiện tại rất tốt. Chỉ là anh ấy không yên tâm về bệnh tình của em lắm, cho nên mới bắt em nghỉ ngơi. Em cũng bất đắc dĩ nên mới xin nghỉ.”
Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu cho cảm giác của Lý Khanh Vũ, cứ thể hiện tình cảm ngọt ngào của mình trước mặt Lý Khanh Vũ, cứ như thế làm cho Lý Khanh Vũ một trận đau lòng.
Nếu như vị trí đó của Vân Thiên Lâm đổi lại là anh, có phải khi biết được anh lo lắng cho cô thế nào, thì lúc này cô cũng sẽ biểu hiện dáng vẻ hạnh phúc trước mặt anh có phải không?
Bạch Hiểu Nguyệt và Lý Khanh Vũ hàn huyên một chút nữa, sau đó Bạch Hiểu Nguyệt cúp máy. Không phải là cô không cảm nhận được Lý Khanh Vũ đối với cô không đơn thuần chỉ là tình bạn thuở nhỏ, cô sợ sẽ phát sinh ra chuyện không hay cho nên mới như vừa rồi, cố ý như vô tình thể hiện trước mặt anh.
Bạch Hiểu Nguyệt mặc kệ Lý Khanh Vũ đối với mình có ý tứ gì, cô cũng không muốn mình biểu hiện gì đó cho anh cơ hội lại càng làm cho anh hiểu lầm hơn. Bây giờ cô đã kết hôn rồi, cô với Lý Khanh Vũ cùng lắm chỉ là một người bạn, một người bạn của 10 năm trước, hiện tại tái ngộ cũng chỉ là nhớ về quá khứ. Cô trong lòng mình biết rõ, cô yêu ai.
Bạch Hiểu Nguyệt chỉ là không biết Vân Thiên Lâm lại hiểu lầm cái gì, cô hy vọng Lý Khanh Vũ sẽ không hiểu sau ý. Cô phải thể hiện bản thân mình là người đang sống rất tốt mới chính là cách làm tốt nhất.
Bạch Hiểu Nguyệt ném điện thoại sang một bên, cô đi xuống lầu, sau đó có cảm giác mình hình như có hoa mắt hay đi nhầm phòng không. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn phòng khách người người bận rộn, cô có chút phản ứng không kịp.
Mọi người thấy Bạch Hiểu Nguyệt đi tới, đều dừng lại công việc mình đang làm cung kính kêu một tiếng: “Kính chào Vân phu nhân, vẫn còn sớm!”
Bạch Hiểu Nguyệt ngẩn người: “Hả…vẫn còn sớm! Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu như thế nào, tại sao mới qua một đêm trong nhà đột nhiên lại trở nên nhiều người. Khó khăn lắm cô mới tìm được mẹ Ngô để hỏi thì mới biết rõ.
Vì hôm qua cô bị bệnh mà Vân Thiên Lâm lo lắng cho nên mới gọi cho Đặng Cầm sắp xếp gia nhân ở bên kia tới đây chăm sóc cô. Nghe được tin này Bạch Hiểu Nguyệt cắn môi, có chút không nói thành lời, Vân Thiên Lâm cũng là quá khoa trương rồi. Biết vậy, hôm qua cô sẽ không đi tắm làm gì để rồi ngủ quên sinh bệnh.
Bỗng nhiên biệt thự trở nên nhiều người, lại còn có cả chuyên gia đầu bếp phục vụ món ăn tận tình. Với loại cảm giác này Bạch Hiểu Nguyệt vẫn không quen được.
“Thiếu phu nhân, đến lúc ăn trái cây rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn trên bàn trà là đĩa trái cây. Mặc dù trước giờ cô vẫn thích ăn trái cây nhưng bây giờ thấy trong người không thèm ăn lắm. Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Cứ để đó đi! Tôi không muốn ăn.” Bạch Hiểu Nguyệt có loại cảm giác cô so với động vật chẳng có gì khác nhau mấy.
Cuối cùng cũng đợi được Vân Thiên Lâm trở về nhà, Bạch Hiểu Nguyệt nói với anh vấn đề không cần có quá nhiều người hầu trong nhà, cô có thể tự lo bản thân mình được nhưng Vân Thiên Lâm bác bỏ ý kiến của cô.
Nguyên nhân chính là thân thể Bạch Hiểu Nguyệt không tốt lắm, cần phải điều dưỡng cho tốt. Đây là lời đề nghị của bác sĩ Trần, cho nên anh mới mời đầu bếp về thiết kế thực đơn bổ sung dinh dưỡng cho Bạch Hiểu Nguyệt.
Thực ra Vân Thiên Lâm ban đầu cũng chưa đến mức mời người về nhưng bác sĩ Trần nói, Bạch Hiểu Nguyệt bị thiếu máu cho nên anh mới lo lắng đến vậy. Khó trách cô ăn thế nào cũng gầy không mập lên được, ra là thiếu máu.
Vân Thiên Lâm giải thích cho Bạch Hiểu Nguyệt hiểu, cô mới ý thức được vấn đề. Cuối cùng thì cô cũng không phản đối anh nữa.
Vân Thiên Lâm chờ Bạch Hiểu Nguyệt kiểm tra thân thể lại một lần nữa, nếu như không có vấn đề gi nữa thì cô sẽ không cần ăn nhiều như vậy, nhưng hiện tại phải bắt buộc ăn nhiều.
Sau đó Bạch Hiểu Nguyệt trôi qua hai ngày trong tràn ngập ăn uống, cô đột nhiên rất muốn đi làm trở lại, ít nhất là khi đi làm sẽ không có người bắt cô ăn nhiều tới vậy.
Vân Thiên Lâm nói: “Ngày mai anh sẽ đi cùng em.” Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt một chút, không phải là ngày nào anh cũng đưa cô đi làm? Anh nói như vậy là có ý gì?
Vân Thiên Lâm nói cho cô hiểu: “Tiệc đính hôn, nếu như em không muốn đi thì chúng ta không đi nữa.”
Được Vân Thiên Lâm nhắc nhở, Bạch Hiểu Nguyệt mới nhớ tới, ngày mai là tới ngày đính hôn của Trình Lãng và Bạch Vân Khê, cô sao có thể không đi được. Cô chính là muốn đi, còn muốn làm mình trở nên xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất để đối mặt với đôi cẩu nam nữ kia.
Vân Thiên Lâm ở bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt nằm xuống, anh tiện tay chỉnh đèn đầu giường. Trong màn đêm tối mờ ảo, con người của anh nheo lại. Bạch Hiểu Nguyệt dựa vào lồng ngực Vân Thiên Lâm, cô không biết anh đang suy tính điều gì.
Kỳ thật đến bây giờ, Trình Lãng đối với cô mà nói, chỉ là một người qua đường, một người dưng không hơn không kém. Nhưng cô không thể không đi tiệc đính hôn ngày mai.
Buổi sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Bạch Hiểu Nguyệt dậy rất sớm đứng lên rời giường thì lại bị Vân Thiên Lâm kéo xuống nằm dưới thân anh. Đối với thói quen này, Vân Thiên Lâm có chút bất đắc dĩ, anh thật sự không khống chế được mình khi thấy cô ở trên giường.
Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bị chính mình đè xuống nằm phía dưới không dám nhúc nhích, Vân Thiên Lâm tà mị cười, đột nhiên cúi người xuống hôn Bạch Hiểu Nguyệt. Cô không phòng bị, mở to hai mắt nhìn Vân Thiên Lâm nói: “Em chưa đánh răng.”
Vân Thiên Lâm buồn cười nói: “Anh cũng chưa đánh răng, tiếp tục nào.” Vân Thiên Lâm nói xong liền giở trò, ôn nhu hôn người Bạch Hiểu Nguyệt, khiến cho cô một trận khoái cảm rùng mình.
Cả người của Bạch Hiểu Nguyệt đã mẫn cảm, nay lại bị Vân Thiên Lâm trêu chọc, cô đều chịu không nổi khiến mình rên rỉ.
Nhưng dần dần Vân Thiên Lâm cũng có chút không khống chế được mình, hô hấp anh dần trở nên dồn dập hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt vội căn cản anh nói: “A Lâm, đừng! Đây là buổi sáng.”
Vân Thiên Lâm dụ dỗ cô nói: “Tiểu yêu tinh, chính em không biết, buổi sáng mới có thể làm?” Không đợi Bạch Hiểu Nguyệt phản kháng, một tay Vân Thiên Lâm chế trụ hai bàn tay Bạch Hiểu Nguyệt không an phận lại trên đỉnh đầu, tỉ mỉ hôn theo cổ cô một đường xuống phía dưới. Bạch Hiểu Nguyệt mất khống chế, không ngừng cuồng loạn trong hơi thở.
Bất chợt trong căn phòng rộng lớn là hình ảnh đầy kiều diễm của hai thân hình quấn quýt lấy nhau.
Sau khi vận động buổi sáng kết thúc, Bạch Hiểu Nguyệt từ tỉnh ngủ bị anh làm cho muốn ngủ trở lại, chỉ muốn vô lực nẳm trên giường. Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt ráng cố lết tấm thân yếu ớt vào phòng tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Bạch Hiểu Nguyệt xoa xoa cái eo nhỏ của mình, trong mắt đều tràn ngập oán trách, trừng mắt nhìn Vân Thiên Lâm, nói: “Đều là tại anh.”
Vân Thiên Lâm cười cười: “Đây gọi là tập thể dục buổi sáng.” Bạch Hiểu Nguyệt hỏi lại anh bài tập thể dục nảy cũng quá là độc đáo rồi.
Vân Thiên Lâm đùa: “Vậy em có muốn mỗi buổi sáng không cần phải rời giường vẫn có thể rèn luyện thân thể. Bài tập thể dục này dành đặc biệt cho em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!