Chương 6: Đồng ý thỏa hiệp
Bữa sáng đã được chuẩn bị, mẹ Ngô gọi Bạch Hiểu Nguyệt xuống lầu dùng bữa. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi vào bàn rồi nhìn xung quanh khắp căn phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.
Cô cũng không dám hỏi, mẹ Ngô thấy cô có vẻ lo lắng lên tiếng: “Cậu chủ đi tắm rồi, chút nữa xuống ngay, con ăn trước đi.”
Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu, cô cầm cốc sữa đặt lên miệng uống thì người đàn ông ăn mặc chỉnh tề xuất hiện. Không hiểu sao khi nhìn anh ta cô có chút sợ sệt, liền bị sặc sữa. Cô ho khan mấy tiếng, mẹ Ngô vuốt vuốt lưng cô cho bớt ho, cô cũng giả vờ cầm ly nước lên nhấp môi tránh ánh mắt bức người, lạnh lùng của anh ta. Khi sáng trông anh ta cũng thân thiện lắm nhưng sao bây giờ nhìn cô giống như ăn tươi nuốt thịt.
Đột nhiên anh ta mở miệng lên tiếng: “ Cô tên gì?”
Bạch Hiểu Nguyệt đưa mắt lên nhìn anh ta, phải rồi hôm qua làm loạn như thế lại còn ngất xỉu trong xe người ta, gây ra bao rắc rối phiền toái. Cô phải hỏi tên anh ta để sau này còn báo đáp.
Bạch Hiểu Nguyệt giọng nói chậm rãi có chút sợ sệt lắp bắp nói: “Tôi tên… Bạch Hiểu Nguyệt. Cảm ơn anh tối hôm qua đã giúp đỡ Còn anh, anh tên gì?”
Anh ta cho miếng trứng vào miệng nhai rồi nuốt sau đó mới ngước mặt nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Vân Thiên Lâm.”
Thế là cuộc nói chuyện lại bị gián đoạn, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết có nên tiếp tục tìm môt chủ đề nào đó để nói cho thời gian dùng bữa sáng chóng qua không. Ngồi với anh ta một phút cô cứ ngỡ một giờ trôi qua, trong lòng vừa hồi hộp, tim đập mạnh lại có chút run rẩy tạo nên bầu không khí kỳ quái đến nỗi mẹ Ngô cũng cười gượng gạo.
Đột nhiên Vân Thiên Lâm mở miệng: “Cô không cần phải diễn mấy mánh khóe trước mặt tôi nữa đâu. Tôi sẽ không động lòng với cô nên đừng hao tâm tốn sức trên người tôi nữa. Muốn bao nhiều tiền cứ nói, tôi sẽ viết chi phiếu.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày, anh ta nói cái gì? Mấy khóe, động lòng, chi phiếu. Có phải anh ta hiểu lầm hay nhầm lẫn cô với ai khác không? Cô hỏi Vân Thiên Lâm lại vẻ mặt tội nghiệp: “Anh nói có chút tôi không hiểu. Nếu anh có thành kiến gì với tôi cứ nói. Dù sao tôi cũng là người gây rắc rối cho anh và anh cũng là ân nhân của tôi. Tôi sẽ cố gắng lắng nghe những lời giảng dạy của anh một cách chân thành.
Bạch Hiểu Nguyệt nói tới đây có chút lấy lòng, còn cười cười với anh. Nhưng trong lòng không ngừng gào thét “Bộ anh tưởng anh là người cứu mạng tôi thì muốn nói thế nào thì nói sao? Nếu không phải tôi đang ở nhà anh thì nãy giờ đã không lấy lòng anh như vậy rồi.”
Vân Thiên Lâm dừng ăn, đặt nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng một chút rồi nhìn trực diện Bạch Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét: “Hết lạt mềm buộc chặt rồi lại đến giả vờ ngây ngốc. Các cô gái bọn cô đúng là lắm mưu nhiều chiêu. Lần đầu tiên, theo dõi tôi đến nhà vệ sinh nam; lần thứ hai là dàn một cảnh thật hoành tráng vai cô gái bị bắt nạt đáng thương tội nghiệp, sau đó giả vờ ngất xỉu hòng từ từ từng bước tiến vào lòng tôi. Và hiện tại là giả vờ ngây ngốc không biết chuyện gì xảy ra. Cô nghĩ tôi là người ngu ngốc đến độ không biết những chuyện liên tiếp xảy ra này không phải là một sự sắp đặt.”
Y tá nói xong bỏ đi, Bạch Hiểu Nguyệt cầm tờ đơn trong tay sầu não, ba ngày nữa cô kiếm đâu ra ngần này số tiền lớn thế này đây. Nếu không kiếm ra được, bố cô phải làm thế nào đây. Cô đúng là đứa con vô dụng.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xuống gò, ngắm nhìn gương mặt bố mà trong lòng rối rắm, tìm một cách có thể có được tiền trong ba ngày tới. Cô sực nhớ đến lời của thím Tần Lệ. Đây có lẽ là chuyện tốt do bà ta làm ra. Lúc ấy cô còn mạnh miệng mắng chửi bà ấy, còn đòi trả thù con Bạch Vân Khê. Bây giờ thì hay rồi phải đi nhờ chính người mà mình đã từng khinh thường.
Mặc dù biết đây là mưu kế của thím Tần ép buộc cô kết hôn nhưng cô nguyện ý đi vào cái bẫy ấy. Cô gọi Tần Lệ, tiếng chuông vừa đổ liền có người bắt máy nói: “Gọi tôi có chuyện gì.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ bà ta thừa biết cô gọi điện để làm gì, còn nói như chưa hề gây ra bất cứ chuyện gì. Bạch Hiểu Nguyệt giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh không quá kích động: “Tôi đồng ý đi gặp mặt, bà sắp xếp thời gian đi.”
Tiếng của Tần Lệ bên kia đắc chí vang lên: “ Nếu như ngay từ đầu cô đồng ý, tôi đâu cần phải bày trò làm gì. Có điều người lần trước cô không cần gặp nữa, tôi sẽ sắp xếp một người khác cho cô. Đó là Giám đốc Lưu, tối nay 7h cô phải có mặt tại khách sạn Minh Đỉnh. Đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi đấy.”
Bạch Hiểu Nguyệt siết chặt điện thoại trong tay, cô hiện tại giống như một món hàng để mặc họ lựa qua lựa lại mà không thể phản kháng. Cô trả lời vào trong điện thoại: “Được”. Sau đó liền cúp máy ngay, thân thể cô trở nên cạn kiệt sức lực, ngồi xổm xuống dưới sàn nhà, đầu gục vào lòng bàn chân.
Bạch Hiểu Nguyệt phiền não cô bây giờ cô phải gọi là bán mình cứu cha không? Cô thảm hại đến mức để bọn họ đặt đâu thì ngồi đó. Nhưng mà bây giờ cô còn quyền lựa chọn sao? Đời cô thật bi thảm.