Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 41 Đối địch

Buổi trưa đến, Bạch Hiểu Nguyệt chuẩn bị đi ăn trưa thì điện thoại cô reng lên. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy màn hình hiển thị tên anh thì vô cùng kỳ lạ. Nếu như là giờ này thì anh sẽ không bao giờ gọi cho cô, không lẽ anh có chuyện xảy ra. Cô nhanh chóng ấn nút, vội vã nói: “Vân Thiên Lâm, anh không sao đấy chứ?”

Vân Thiên Lâm nghe tiếng cô gấp gáp, lo lắng hỏi: “Em sao thế, có chuyện gì à?”

Bạch Hiểu Nguyệt nghe tiếng anh bình an, cô thở phào nhẹ nhõm, có điều hình như bản thân có phần nhạy cảm với anh, cô nói: “Không có gì, em tưởng anh có chuyện gì đó. Bình thường anh đâu có gọi cho em giờ này.”

Vân Thiên Lâm cười cười: “Gọi cho em để mời em đi ăn cơm không được sao?”

Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, đúng là đến giờ cơm trưa nhưng cô với anh thường chỉ ăn tối chung còn ăn trưa cùng nhau thì chưa bao giờ. Sao hôm nay anh lại có nhã hứng muốn cùng cô ăn cơm nhỉ. Cô nghĩ tới đồ liền nghĩ bản thân thật phiền phức, chỉ là ăn cơm thôi, mà cô cứ nghĩ nó dông dài, cô nói với anh: “Được, vậy khi nào anh tới đón thì gọi cho em.”

Vân Thiên Lâm giọng nói tràn đầy tự tin nói: “Không cần, anh đang chờ em trước công ty rồi, em xuống đi.”

Bạch Hiểu Nguyệt nghe thế vội vàng chạy xuống, tay vẫn cầm điện thoại trên tay trách anh: “Anh tới sao không báo với em để em xuống ngay, vòng vo như vậy làm gì.”

Vân Thiên Lâm nhìn qua cửa kính đã thấy bóng dáng cô đang cầm điện thoại, anh mở cửa xe ra bước tới Bạch Hiểu Nguyệt. Anh lấy tay che nắng cho cô: “Không phải là muốn mời đi em phải hẹn trước hay sao? Anh giữ đúng lịch sự rồi còn gì.”

Bạch Hiểu Nguyệt cất điện thoại, cô tự nhiên chui người vào áo vest anh tránh nắng bảo: “Đi nhanh thôi, nắng chết đi được.”

Vân Thiên Lâm cẩn thận ép cô chặt vào người anh đi đến xe. Vân Thiên Lâm chở cô đi đến một nhà hàng. Bạch Hiểu Nguyệt kéo kéo anh: “Thiên Lâm, chỉ là ăn cơm thôi có cần phải đến nơi sang trọng này không?”

Bạch Hiểu Nguyệt thở dài, đối với cuộc sống vương giả của anh, đến nay cô vẫn chưa thích ứng được. Có lẽ cô cần một khoảng thời gian nữa mới có thể chấp nhận cuộc sống giàu có này.

Nếu như mỗi ngày bạn đều ăn vỉa hè, sống ở một căn nhà bình thường đột nhiên có một ngày bạn trở nên ngày nào cũng ăn nhà hàng sang trọng, được quan tâm một cách thái quá, vật chất trong cuộc sống đủ đầy thì cảm giác bình thường trước kia không còn nữa mà thay vào đó là hư vinh. Mà loại cảm giác này rất hình thành một thói quen xấu ỷ lại, dựa dẫm vào người khác.

Cuộc đời chằng có gì là mãi mãi, tình yêu cũng như vậy. Cô có thể bảo đảm suốt kiếp này chỉ yêu mình anh, nhưng liệu anh có bản đảm cho chính mình sẽ không thay lòng đổi dạ vào một ngày nào đó không?

Cuộc sống biến hóa khôn lường, chẳng ai biết trước được điều gì. Có khi anh đưa trước mặt cô tờ đơn ly hôn rồi bảo cô rời đi. Cô ôm theo tình yêu của anh trở về cuộc sống bình thường trước kia, liệu có chịu nổi những tháng ngày vất vả không?

Bạch Hiểu Nguyệt trong phút chốc lại nảy sinh tâm sự, cô khó chịu vì mình hay đa sầu đa cảm nắm tay anh cứng ngắc theo anh vào phòng ăn riêng.

Vân Thiên Lâm cảm nhận được cô có chút không thoải mái kể từ khi bước vào nhà hàng. Vào trong phòng ăn, anh nắm lấy bàn tay cô hỏi: “Em không thích nhà hàng này sao?”

Bạch Hiểu Nguyệt đặt bàn tay mình lên bàn tay anh, cô nhìn anh nói: “Em không quen ăn ở nhà hàng đắt tiền thế này, lần sau chúng ta có thể đến chỗ khác bình thường hơn được không?”

Vân Thiên Lâm ôm đầu cô vào ngực nói: “Anh chỉ muốn cho em những thứ tốt nhất, anh tưởng em sẽ thích.”

Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, tay cô bất giác sờ môi anh, cô hỏi: “Anh có yêu em không?”

Vân Thiên Lâm sững sờ, thì ra cô hoài nghi về tình yêu của anh dành cho cô. Anh thở dài nói: “Chúng ta kết hôn rồi, em đã vợ anh. Lời yêu này có ích không? Hành động của anh còn chưa chứng tỏ đủ hay sao?”

Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày nói lại anh : “Chúng ta kết hôn với nhau mục đích ban đầu chính là đối phó với gia đình anh, sau này chúng ta mới nhận ra tình cảm của nhau nhưng anh chưa bao giờ nói yêu em.”

Vân Thiên Lâm không ngờ Bạch Hiểu Nguyệt lại nhạy cảm đến vậy. Là anh không cho cô đủ sự an toàn hay là anh không đủ quan tâm đến cô, anh nói: “Đối với anh, những câu nói anh yêu em hay em yêu anh rất vô nghĩa, chỉ cần anh biết trong trái anh luôn có hình bóng của em và sẽ không bao giờ thay đổi tình yêu của mình, luôn nhất mực quan tâm đến người mình yêu đó chính là cách yêu của anh.”

Bạch Hiểu Nguyệt nghe thấy lời đinh ninh của anh trong lòng có phức tạp, cách biểu hiện tình yêu của cả hai quá khác nhau, cô sợ sẽ không hiểu được anh. Đúng lúc cô định nói thì người phục vụ bưng món đi vào.

Vân Thiên Lâm chỉ người phục vụ nói: “Cô gái, đây vợ của tôi. Lần sau nếu cô ấy đến đây ăn một mình phải tiếp đón cô ấy cho chu đáo.”

Người phục vụ kinh ngạc nhìn anh, vội cúi đầu vâng dạ nghe lời anh. Bạch Hiểu Nguyệt không ngờ anh lại nói như vậy. Có lẽ anh nói đúng, anh không nói không có nghĩa là anh yêu cô, anh có cách biểu hiện tình yêu riêng của anh, cô có cách biểu hiện tình yêu riêng của cô. Không thể vì người khác không thuận theo ý mình mà đánh giá đối phương theo cách nhìn nhận của mình.

Nhưng sao cô vẫn thấy cứ trống trải trong lòng một điều gì đó, chẳng hiểu đó là điều gì.

Bạch Hiểu Nguyệt bỗng dưng muốn tránh mặt anh một chút liền viện cớ nói với anh: “Thiên Lâm, em đi vệ sinh một chút.”

Vân Thiên Lâm nhìn cô sắp sửa rời đi, anh cũng đứng dậy theo nói: “Anh đi với em.”

Bạch Hiểu Nguyệt hỏi lại: “Em đi vệ sinh, anh đi theo làm gì.”

Vân Thiên Lâm cứ nhất quyết không chịu, một mực khăng khăng muốn đi cùng cô: “Em đi vệ sinh của em, anh đi của anh, em làm gì lại phản đối như vậy. Em có biết như thế là không tôn trọng anh không?”

Bạch Hiểu Nguyệt hết nói nổi, anh thực sự là quá vô lý, sao lại biến thành cô không tôn trọng anh rồi. Cô không muốn để ý đến con người này nữa, cô bước ra khỏi phòng hậm hực. Vân Thiên Lâm tiến lên đi cạnh cô.

Hai người vừa bước ra cửa thì Bạch Hiểu Nguyệt suýt chút nữa đụng phải ai đó. Cũng may Vân Thiên Lâm nhanh tay ôm eo cô lại đỡ cô không bị ngã. Anh quan tâm xem xét trên người cô hỏi: “Em có bị làm sao không?”

Bạch Vân Khê bực mình vì có người đụng trúng, cô ta định mắng một trận thì thấy ngay đó là Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Vân Khê thích thú liền buông những lời châm chọc: “Bạch Hiểu Nguyệt, cô mà cũng có tiền đến đây ăn sao.?”

Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ chuột. Suốt cả ngày cứ đụng phải mặt cô ta, vả lại bên cạnh còn có thêm Trình Lãng đáng ghét nữa. Vân Thiên Lâm cảm thấy phiền toái, anh trực tiếp ôm eo cô tiến về phía nhà vệ sinh. Bạch Vân Khê nào để được Bạch Hiểu Nguyệt như ý, cô ta nói: “Không giới thiệu đây là ai sao?”

Vân Thiên Lâm nghe Bạch Vân Khê nói như thế, anh có chút mong chờ. Anh dừng lại nhìn biểu hiện của Bạch Hiểu Nguyệt, cô cũng nhìn lại anh, anh nhướn mày kiểu xem thử em trả lời thế nào.

Bạch Hiểu Nguyệt mím chặt môi, sau đó hạ quyết tâm giới thiệu: “Đây là chồng tôi, Vân Thiên Lâm. Còn đây là Bạch Vân Khê, chị họ em, còn bên cạnh là Trình Lãng.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!