Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 30: Đánh bài tại đồn cảnh sát

Sau khi tan làm, Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ Vân Thiên Lâm thì đã đi công tác, về nhà cũng chỉ một mình thế nên có gọi điện hẹn người bạn thân của mình là Trần Gia Gia đi ăn lẩu.Tiếng chuông reo ba bốn hồi có người bắt máy, Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ nói: “Gia Gia, cậu ở đầu, có rảnh không? Mình tới đón cậu đi ăn lẩu.”

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói đáng thương của Trần Gia Gia: “Hiểu Nguyệt, chắc là không được đầu, mình đang ở đồn cảnh sát, có lẽ là để dịp sau rồi”

Bạch Hiểu Nguyệt hoảng hồn khi nghe tin Trần Gia Gia đang ở đồn cảnh sát, cô hỏi lại: “Cậu xảy ra chuyện gì vậy, thôi được rồi, cậu đợi đó, mình sẽ tới ngay”

Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng đi đến đồn cảnh sát, mắt đảo một vòng đã thấy ngay Trần Gia Gia, cô đi đến: “Gia Gia, cậu không sao đấy chứ. Sao phải đồn cảnh sát thế này?”

Bạch Hiểu Nguyệt vừa hỏi vừa nhìn người bên cạnh Gia Gia thì ra đó là Cổ Thần, Cổ Thần từ khi thấy Bạch Hiểu Nguyệt đền đã ngạc nhiên rồi, nay cô ấy lại là bạn của người phụ nữ biến thái này thật đúng là mở rộng tầm mắt.

Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu với Cổ Thần xem như là chào hỏi. Sau đó quay qua nói với Trần Gia Gia: “Gia Gia, đây là bạn của người mình đã kết hôn nhưng cậu chưa có dịp gặp mặt”.

Trần Gia Gia nghe nói là người quen liền mừng rỡ, nói với Bạch Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt, vậy cậu có thể nói giúp mình với anh ta là tất cả hiểu nhầm. Mình không cố ý quay lén anh ta”.

Bạch Hiểu Nguyệt trố mắt: “Quay lén, Gia Gia cậu bình tĩnh đã, kể rõ mọi chuyện cho mình rồi sau đó tìm cách giải quyết”

Trần Gia Gia đáng thương kể lại câu chuyện cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe: “Mình nhận lời của một bà chị theo dõi tên chồng của chị ấy xem hắn ta có phải đang ngoại tình không? Mình theo dõi hắn mấy ngày liền phát hiện hắn rất thường xuyên vào nhà vệ sinh, mỗi lần hắn vào nhà vệ sinh rất lâu mới trở ra. Hôm nay, mình quyết không ở ngoài đợi nữa mà là thừa dịp không có ai trốn vào nhà vệ sinh nam nghe ngóng. Ai biết được, đột nhiên nhà vệ sinh nam lại đồng người mình không thể ra ngoài được liền ở bên trong, thời gian ngồi đợi mình đã lấy máy quay ra kiểm tra thử.

Sau một lúc, mình đoán không còn tiếng động nữa, có lẽ người đã đi hết mình mới ra ngoài cầm theo máy quay thích thú quay thử nhà vệ sinh nam ai dè anh ta vẫn còn ở trong. Nhưng cái đáng nói là mình quay trúng người ta đang đi vệ sinh. Anh ta tưởng mình là kẻ biến thái chuyện quay lén nhà vệ sinh nam liền bắt tớ lại lên đồn, trong lúc chống cự, thì cái máy quay bị rơi và bị hỏng, bây giờ thì người ta đang sửa lại để là bằng chứng bắt tớ. Hiểu Nguyệt,c cậu phải nói với anh ta là tớ vô tội. Máy ảnh cũng đã hư rồi, không ai có thể thấy được hình ảnh anh ta đang đi vệ sinh thể nào nữa”

Cố Thần ngồi bên cạnh thấy cô ta bào chữa cho tội lỗi của mình không nhịn được bèn quát: “Này, cô kia. Tại sao đến bây giờ cô vẫn chưa chịu nhận lỗi về mình. Đây còn thuộc về nguy hiểm của xã hội, không còn là cá nhân của tôi nữa. Cô có biết dùng máy quay tại một nhà vệ sinh là phạm pháp không, xâm phạm đến quyền riêng tư cá nhân của đấng đàn ông chúng tôi đấy. Đâu phải chỉ có phụ nữ các cô mới có thứ đáng để nhìn, đàn ông chúng tôi cũng có mà”

Bên cảnh sát nghiêm túc lớn tiếng: “Đề nghị hai bên giữ trật tự cho chúng tôi làm việc. Xét thấy đây là hành vi nguy hiểm cho xã hội, chúng tôi phải điều tra kỹ càng.”

Trần Gia Gia nghe cảnh sát nói có chút nghiêm trọng, cô lay lay tay của Bạch Hiểu Nguyện cầu cứu: “Hiểu Nguyệt, cậu nhất định phải giúp mình. Cứu mình ra khỏi đây, sau này mình sẽ không hồ đồ như vậy nữa”.

Bạch Hiểu Nguyệt VỖ VỖ lưng Trần Gia Gia trấn an cô nói: “Cậu yên tâm, mình sẽ giúp cậu”.

Bạch Hiểu Nguyệt đi đến bên Cổ Thần, cô ra sức giải thích cho Cố Thần hiểu là Gia Gia không phải là cố ý, cô còn đem thân phận chị dâu của bọn họ ra đảm bảo về mặt tình bạn của bọn họ. Có bao nhiều thể chấp được cô cũng đã thế chấp, có bao nhiêu nước bọt cô cũng đã tiêu hết.

Cổ Thần vừa nghe Bạch Hiểu Nguyệt giải thích, vừa nhìn xem cô gái Trần Gia Gia. Cuối cùng thì Cổ Thần cũng nể tình Bạch Hiểu Nguyệt là chị dâu nên nói gì đó phía cảnh sát. Sau một hồi phân trần thì Trần Gia Gia được phép là vô tội. Đứng trước cổng cảnh sát, Trần Gia Gia vui mừng ôm lấy Bạch Hiểu Nguyệt cười toe toét: “Hiểu Nguyệt, cám ơn cậu”

Bạch Hiểu Nguyệt không nương tay, đẩy Trần Gia Gia đối diện với Cô Thần: “Người cậu nên cảm ơn nhiều nhất là đây này”

Cổ Thần đột nhiên cảm thấy căng thẳng, anh không nhìn đối diện Trần Gia Gia mà lấy cớ nhìn xung quanh. Trần Gia Gia cúi đầu. nói với Cổ Thần: “Cổ Thần cảm ơn anh”

Cổ Thần nhìn cô gái trước mặt, dáng vẻ phong thái tự tin, anh nói: “Không cần cám ơn, cô có thể mời một bữa ăn là được.”

Trần Gia Gia nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu. Trần Gia Gia nói: “Được, nhưng mà tôi không biết anh thích. ăn gì lại không biết nhiều chỗ ăn ngon nên.”

Cố Thần chưa đợi Trần Gia Gia nói xong đã nói thêm: “Không sao, dù sao hiện tại tôi cũng đang đói lại không có người đi ăn cùng, chúng ta sẽ đi ăn một bữa. Tôi biết một nhà hàng hải sản rất ngon. Tôi chở hai người đi”

Cổ Thần quay người đi lấy xe, trong lòng anh vui vẻ lên rất nhiều. Vốn tưởng lần này phải đi ăn một mình nhưng may mắn lại vào đồn cảnh sát rồi gặp người quen, có người lại cùng đi ăn chung.

Ba người bước vào nhà hàng, đối với Bạch Hiểu Nguyệt đã biết mức độ yêu cầu cao trong việc hưởng thụ ba người bọn họ nên. khi bước vào nhà hàng sang trọng này cũng không ngạc nhiên gì mấy nhưng đối với Trần Gia Gia thì là lần đầu tiên, Trần Gia Gia kéo tay Bạch Hiểu Nguyệt lại nói nhỏ: “Hiểu Nguyệt, cậu nói xem, người này nói mời một bữa là liền vào nhà hàng đắt tiền, cậu nghĩ xem mình có trả nổi tiền không?”

Bạch Hiểu Nguyệt lại trấn an Trần Gia Gia: “Không sao, nếu không đủ tiền, mình sẽ cho cậu mượn, còn mình không đủ nữa thì mượn Cổ Thần, khi nào có thì trả lại”

Trần Gia Gia nghĩ nghĩ rồi nói: “Mình mời anh ta nhưng lại mượn tiền anh ta trả cũng được sao?”

Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng gào thét tất nhiên là không được rồi, cậu có đầu óc không? Nói nhăng nói cuối thế mà cậu cũng tin mình. Đương nhiên, Bạch Hiểu Nguyệt không thể nói thế với Trần Gia Gia, cô cười nhẹ nhàng nói: “Được chứ, dù sao anh ta cũng là bạn của chồng mình mà”

Trần Gia Gia nghe nói thế khoác tay Bạch Hiểu Nguyệt tiến vào trong. Cố Thần gọi rất nhiều đồ ăn không biết là vì anh đang đói hay là đang vui có người đi ăn cùng anh.

Thức ăn được mang ra, Trần Gia Gia trố mắt ngạc nhiên. Các món ăn trên bàn rất ư là bắt mắt, toàn bộ đều là hải sản. Trong thoáng chốc Trần Gia Gia quên mất mình là người trả hóa đơn.

Trên bàn ăn, Cổ Thần mời hai người phụ nữ dùng trước. Trần Gia Gia và Bạch Hiểu Nguyệt không khách sáo liền dùng thức ăn. Cố Thần cũng từ tốn gắp thức ăn, anh hỏi: “Sao, thế nào, nhà hàng này có ngon không?”

Trần Gia Gia và Bạch Hiểu Nguyệt đều đồng thanh trả lời với miệng ngốn đầy hải sản: “Ngon lắm”.

Trần Gia Gia tinh mắt để ý thấy cách ăn của Cổ Thần rất từ tốn, nhẹ nhàng, tao nhã không giống với người bên thường. Trần Gia Gia tò mò hỏi: “Cố Thần, không phải là anh xuất thân từ thượng lưu đấy chứ. Cách ăn của anh chẳng khác nào giới quý tộc, còn tôi với Bạch Hiểu Nguyệt trông thật giống dân thường”.

Cổ Thần bị Trần Gia Gia nói làm cho buồn cười, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ xem mình là tầng lớp thượng lưu gì đó, cách ăn cũng chỉ là thói quen của anh, anh cười cười định giải thích thì tiếng chuông điện thoại reo, Cố Thần bắt máy nói với vài câu.

Đại khái Trần Gia Gia và Bạch Hiểu Nguyệt cũng đoán được Cổ Thần đang nói chuyện với con gái và muốn đến đây dùng bữa chung. Quả nhiên sau khi cúp máy, Cố Thần nói: “Xin lỗi hai người, vị hôn thê của tôi Thẩm Nhược Tâm cô ấy muốn đến đây dùng chung bữa. Tôi không tiện từ chối cho nên hai người không phiền chứ?

Trần Gia Gia ngạc nhiên không ngờ anh ta đã có vị hôn thê rồi có điều lúc nói chuyện điện thoại nghe giọng anh ta có vẻ hờ hãng, chẳng giống là đang nói chuyện với hôn thê. Nhưng mà thôi, chuyện này cũng không liên quan đến cô, đừng nhiều chuyện của người khác.

Chẳng mấy chốc, cô gái Thẩm Nhược Tâm đến. Kể từ khi bước vào, cô ta chẳng thèm chào hỏi đến ai, dường như chỉ biết đến Cổ Thần. Trần Gia Gia và Bạch Hiểu Nguyệt bốn con mắt theo dõi hành động kỳ lạ của hai người sắp kết hôn, miệng ngậm chặt đũa không nhúc nhích. Cố Thần thì lặng lẽ ngồi ăn chẳng đoái hoài gì đến Thẩm Nhược Tâm, còn cô ta thì chống cằm ngồi nhìn Cố Thần ăn. Một bên là không khí của tháng 12 tuyết rơi lã chã, một bên là tiết trời xuân thu dạt dào ý tình. Không nói cũng biết, Cổ Thần chẳng có tình cảm gì với Thẩm Nhược Tâm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!