Mộc Tình Tiêu nhanh chóng hồi tưởng lại những thứ mình tiếp xúc trong khoảnh khắc này, thức ăn trong nhà chùa không có khả năng có vấn đề, nhất định là mánh khóe sau khi trở về phòng, hoặc là nước trà, hoặc là lư hương.
Về phần người khởi xướng căn bản không cần suy nghĩ nhiều, ngoại trừ nhị thẩm nàng một lòng muốn tác hợp nàng với Tần Văn Sách thì còn có thể là ai?
Nhiệt ý trong cơ thể một khi phát tác lập tức trở nên mãnh liệt, trong đầu nàng chỉ kịp hiện lên những ý nghĩ này rồi hỗn loạn thành một mảnh, hình ảnh trong mắt khi thì rõ ràng khi thì mờ ảo, khát vọng khác thường đang nhanh chóng ăn mòn thần thức của nàng.
Mà giờ phút này trong mắt Tần Văn Sách, nàng, dường như đang cố gắng hết sức chịu đựng thống khổ trong mắt, nhưng sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp như tơ.
Hắn nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thẳng đến khi Mộc Tình Tiêu cố gắng lật chén trà, tiếng đồ sứ vỡ vụn mới làm cho hắn hoàn hồn lại, vội vàng hỏi: "Muội làm sao vậy?”
"Ngươi mau đi ra ngoài..." Mộc Tình Tiêu khó khăn nói, giọng nói lộ ra ẩn nhẫn cùng khó chịu.
Nàng muốn đứng dậy trở về gian trong, nhưng vừa chống bàn đứng lên đã lảo đảo muốn ngã về phía Tần Văn Sách, nàng cố gắng hết sức mới ổn định được mình, lại nói to: "Đi ra ngoài!”
Tần Văn Sách vốn muốn đỡ nàng nghe vậy lại do dự.
Động tĩnh ở đây dĩ nhiên kinh động Thanh Đại canh giữ ở bên ngoài, chỉ là nàng nghe không rõ ràng còn tưởng rằng tiểu thư và Tần công tử cãi nhau, đang do dự không biết có nên vào hay không.
Đột nhiên Cố Diễn từ một bên tối đi ra, tựa như vốn đã ở đó lặng lẽ chờ đợi.
"Cố công tử?" Thanh Đại kinh ngạc nói.
Cố Diễn không thèm giải thích, tiến lên đẩy thẳng cửa phòng ra sải bước đi vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Thanh Đại theo sát phía sau cũng kinh hãi, nàng được Thẩm gia nuôi dạy từ nhỏ, liếc mắt một cái liền biết đã xảy ra chuyện gì, đang muốn tiến lên nhưng có người còn nhanh hơn cả nàng.
Còn không đợi Tần Văn Sách kịp phản ứng, Cố Diễn đã một chưởng bổ vào gáy hắn, sau khi bổ người ngất xỉu thì kéo ra ngoài như bao tải, khi đi ngang qua Thanh Đại nói: "Còn không đỡ tiểu thư nhà ngươi vào trong?”
Thanh Đại vội vàng làm theo.
Cố Diễn tiện tay ném Tần Văn Sách ra ngoài phòng, tình cờ gặp được Nhị phu nhân đang đi dò xét.
Nhị phu nhân lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo như Diêm La của hắn dọa tới mức run rẩy, vội vàng né tránh.
Cố Diễn cũng không vội vàng gây phiền toái cho người khởi xướng, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.
Hắn trở lại trong phòng đóng chặt cửa lại, thấy Thanh Đại đã đặt Mộc Tình Tiêu ở trên giường trong gian, chỉ là Mộc Tình Tiêu phát tác có chút lợi hại, dĩ nhiên không còn quá tỉnh táo, trong lúc giãy dụa khiến y phục bị cởi một nửa, Thanh Đại đang luống cuống tay chân ngăn lại.
Cố Diễn liếc mắt một cái, vẻ mặt hiện lên vài phần không được tự nhiên, trong cơ thể dường như cũng có chút nóng lên.
Hắn dùng nội lực đè ép, lập tức đi đến bên bàn mở ấm trà ra, dùng ngón tay dính chút nước trà nếm thử.
Không, không.
Đó chỉ có thể là lư hương.
Cố Diễn quyết định dứt khoát, nhanh chóng cầm lấy ấm trà đi đến bên cạnh lư hương, dùng nước trà dập tắt.
Sau khi loại trừ tai họa ngầm, hắn do dự một lúc rồi mới đi vào trong.
Mộc Tình Tiêu lúc này chỉ mặc áo lót mỏng manh, nàng muốn đưa tay kéo lại bị Thanh Đại khống chế, ý thức của nàng hỗn độn chỉ cảm thấy mình rất nóng, rất khó chịu, nhưng mà ngoại trừ áp sát Thanh Đại, nàng không thể làm gì được, chỉ có thể khó chịu nằm ở trên vai Thanh Đại, thấp giọng nức nở.
Thanh Đại cũng không còn cách nào khác, còn phải luôn luôn chú ý lực đạo trong tay, không thể đả thương tiểu thư, trong lòng nàng lại tự trách vì sao không phát hiện lư hương bị người ta động tay động chân làm hại tiểu thư như thế.
Thấy Cố Diễn đến gần, Thanh Đại có chút khẩn trương nhìn hắn, trong lòng do dự không thôi.
Nàng đã đoán ra trong người tiểu thư rất có thể là Ẩn Hoan Hương, mùi của Ẩn Hoan Hương cực nhạt, có thể ẩn nấp trong mùi hương khác làm cho người ta khó có thể phát hiện, nhưng dược tính cũng cực mạnh. Không cần tự mình trải qua, nàng cũng biết tiểu thư hiện tại khó chịu đến mức nào, nghe nói trúng Ẩn Hoan Hương, nếu kéo dài không giải còn ảnh hưởng đến khả năng sinh con của nữ tử.
Nhưng hiện tại tiểu thư đang không tỉnh táo, cho dù Cố công tử rất có thể là cô gia tương lai nàng cũng không dám thay tiểu thư làm chủ vào lúc này.
Cố Diễn hơi cúi người, đưa tay chạm vào gò má Mộc Tình Tiêu, xúc cảm mềm mại mà rực người, đầu ngón tay của hắn lướt dọc theo đường nét trên khuôn mặt đến cằm, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, ấm áp nói: "Tiêu Tiêu, nhìn ta.”
Sắc mặt Mộc Tình Tiêu đỏ ửng, đôi mắt nàng ngân ngấn nước.
Nàng bị ép ngẩng mặt lên, trước mắt một mảnh mông lung, lại không hiểu sao có thể xác nhận người trước mắt là ai: "Cố Diễn..."
"Là ta."
"Cố Diễn..." Mộc Tình Tiêu lại ủy khuất kêu lên một tiếng, lập tức khẽ giãy giụa một chút.
Thanh Đại có chút không biết làm sao, Cố Diễn nói: "Để nàng ấy cho ta.”
Thanh Đại định thần lại, buông tay khống chế Mộc Tình Tiêu ra, nhìn Cố Diễn tiếp nhận Mộc Tình Tiêu, ôn nhu dỗ dành: "Tiêu Tiêu, đừng lộn xộn, ngoan.”
Tiểu thư có thể nhận ra Cố công tử, nàng yên tâm rất nhiều, tự biết không nên ở lại, nói: "Nô tỳ ra ngoài cửa canh giữ.”
Bước nhanh ra ngoài cửa, vừa lúc đóng cửa lại, nàng lơ đãng liếc mắt một cái, chỉ thấy hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau.
Thanh Đại đỏ mặt lập tức đóng cửa lại, tận chức tận trách canh giữ ở ngoài cửa.
Bên trong nhà.
Mộc Tình Tiêu bị Cố Diễn ôm chặt không nhúc nhích được, chỉ có thể cọ cọ như một con mèo nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Cố Diễn, ta thật khó chịu, ta nghĩ..."
Lúc này lý trí của nàng cực kỳ yếu ớt, trong nháy mắt nhận ra Cố Diễn nàng lập tức buông bỏ phòng bị, chuẩn bị sẵn sàng.
Nàng có thể cảm nhận được ý động của Cố Diễn vì nàng mà nổi lên, vốn tưởng rằng hắn sẽ không cự tuyệt, nhưng không ngờ hắn lại khắc chế lại, còn dùng vòng tay giam cầm nàng, không cho nàng có động tác nào khác.
Ánh mắt Cố Diễn thâm trầm nhìn nàng, từ gương mặt lê hoa đái vũ*, đến cánh môi đỏ thẫm mê người. Trên trán hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng, những đường gân xanh nổi rõ một cách bất thường dưới làn da trắng nõn, hiển nhiên đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó.
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Một lát sau hắn nặng nề thở dài, dùng răng sắc nhọn cắn rách đầu lưỡi mình, cúi đầu hôn lên.
Trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, không còn tiếng vật vã, khóc lóc quấy rầy nữa.
Nụ hôn này vừa sâu vừa nóng, khiến cho người ta không tự chủ được đắm chìm trong đó, Mộc Tình Tiêu không hề cảm thấy mùi máu tanh trộn lẫn trong đó, bị dẫn dắt ngoan ngoãn nuốt xuống.
Không biết qua bao lâu, một trận mơ màng khó hiểu chiếm đoạt ý thức cuối cùng của nàng.
Cố Diễn cuối cùng cũng buông nàng ra, sắc mặt có chút trắng bệch.
Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn lên, Cố Diễn ngồi bên giường cúi đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau lại cúi người xuống, hôn khô từng giọt nước mắt còn sót lại trên mặt nàng.
Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra, Thanh Đại hoảng sợ.
Lúc này mới đi qua chưa tới hai khắc, Cố Diễn y phục chỉnh tề đi ra, tiện thể đóng cửa lại.
"Cô..." Thanh Đại đang ngây người, thiếu chút nữa thốt ra gọi "Cô gia", sau khi phản ứng lại vội vàng tìm bổ sung nói: "Tiểu thư nàng thế nào rồi?”
"Không có việc gì, ngươi ở đây cẩn thận." Cố Diễn thản nhiên nói, lập tức bổ sung thêm một câu: "Cặn bã trong lư hương cũng giữ lại cho tốt, nàng ấy tỉnh lại có lẽ càng muốn tự mình xử lý.”
"Vâng." Thanh Đại cung kính đáp một tiếng.
Nàng cảm thấy Cố công tử lúc này hoàn toàn khác với bộ dáng thường ngày ở bên cạnh tiểu thư, làm cho người ta theo bản năng kính phục.
-
Phía bên kia.
Nhị phu nhân kinh hồn bạt vía trở về phòng, mới nhớ tới cháu trai nhà mình còn nằm trong sân không có người quản, lại vội vàng sai người khiêng hắn trở về, còn phân phó hai hộ vệ kia canh giữ cửa.
Nhưng mà cho đến khi nằm xuống đều trong lòng bà vẫn không yên, không hề buồn ngủ.
Nửa đêm, ngôi chùa lớn hoàn toàn yên tĩnh lại.
Nhị phu nhân trằn trọc khó ngủ, phiền não bất an mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình cao lớn đứng trước giường bà.
Bởi vì trong lòng không yên tâm, trước khi đi ngủ bà cố ý để lại một ngọn đèn nến yếu ớt, lúc này có thể thấy rõ bóng người trước mắt khoảng năm sáu phần, con ngươi bà run rẩy, tầm mắt di chuyển lên đối diện với một đôi mắt yêu dị như quỷ, đồng thời nghe được tiếng ác ma thì thầm: "Nhị phu nhân, đúng là trùng hợp, ngươi cũng không ngủ được.”
Nhị phu nhân trong nháy mắt há to miệng muốn hô ra tiếng, cổ họng lập tức bị siết chặt, bà ngay cả thở ra cũng khó khăn, càng đừng nói đến gọi người kêu cứu.
Lập tức, bà cảm thấy bị bàn tay bóp lấy cổ mình dễ dàng nhấc từ trên giường lên kéo ra ngoài, hai chân rời khỏi mặt đất, cảm giác không hít thở được khiến và không khỏi giãy dụa, nhưng càng ngày càng vô lực.
Nhị phu nhân không nghi ngờ gì về việc Cố Diễn thậm chí chỉ cần động ngón tay là có thể bẻ gãy xương cổ bà.
"Lại kêu, trực tiếp chết." Cố Diễn nói với giọng điệu không chút gợn sóng.
Cổ họng Nhị phu nhân bị nắm chặt gian nan phát ra một tia âm thanh, xem như đáp lại.
Cố Diễn cuối cùng cũng buông bà ra sau đó lấy khăn tay lau tay rồi ném đi.
Nhị phu nhân chật vật ngã xuống đất, cả người vẫn hoảng sợ đến run rẩy, theo bản năng thở hổn hển tham lam hô hấp, phát ra tiếng r3n rỉ khàn khàn.
Cố Diễn không kiên nhẫn chờ bà bình tĩnh lại, nói thẳng: "Ta muốn bằng chúng việc ngươi hạ thuốc.”
Nhị phu nhân sửng sốt một lát mới phản ứng lại ý tứ của hắn, nhất thời cảm thấy vô lý đến cực điểm.
Còn gì khó chịu hơn việc bị buộc phải chủ động giao ra chứng cớ sau khi làm chuyện không thể để người nhìn thấy, mà còn không thể làm trái lại?
Bà nằm sấp trên mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn lại, người nọ cao lớn đến mức làm cho bà nhìn không rõ vẻ mặt, càng khiến cho bà sợ hãi.
Bà run rẩy nói: "Có... Có một hộp đựng thuốc... Cái hộp, ta để người... Ném ra sau núi..."
"Vậy thì đi tìm trở về." Cố Diễn dùng giọng điệu ra lệnh lạnh lùng nói.
“...... Bây giờ? Nhưng mà..." Nhị phu nhân không dám tin, trước không nói cái hộp kia căn bản không phải là bà tự tay ném, lúc này đã là đêm khuya, phía sau núi vừa lạnh vừa tối, muốn tìm một cái hộp nhỏ, sợ là đến bình minh cũng không nhất định có thể tìm được.
"Chính là bây giờ, " Giọng điệu Cố Diễn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, "Ta sẽ ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, nếu lúc gà gáy vẫn chưa tìm được, thì chờ bị ném xuống núi sâu, làm thức ăn cho dã thú đi.”
Nhị phu nhân nghe vậy vô cùng kinh hãi, quỳ xuống van xin, nói: "Xin đừng, không cần! Ta... Ta lập tức đi..."
Cố Diễn đến không tiếng động, lúc đi cũng không tiếng động, Nhị phu nhân hậu tri hậu giác*, công lực của người này thâm hậu đến đáng sợ, tuyệt đối không thể đắc tội được, nhưng lúc này nói cái gì hối hận cũng đã muộn.
Hậu tri hậu giác*: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Bà đẩy cửa ra thì phát hiện hai hộ vệ vốn canh cửa đang nằm trên mặt đất, bà hoảng sợ thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Dò xét hơi thở của hai người, Nhị phu nhân nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Muốn tìm được cái hộp chỉ to bằng bàn tay kia, dựa vào một mình bà tuyệt đối không thể, phía sau núi lớn như vậy, bà phải biết cái hộp cụ thể bị ném ở đâu.
Thời gian còn lại cho bà không nhiều lắm, bà lập tức tiến lên hung ác nhéo vài cái vào hai người đang hôn mê, dùng hết sức lực toàn thân mới đánh thức bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, bà luôn có một trực giác mạnh mẽ -
Trong bóng tối có một ánh mắt cường thế mà lạnh lẽo, đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bà.
Lúc này cách bình minh chỉ còn khoảng một canh rưỡi, Nhị phu nhân không dám trì hoãn, nói hai ba câu với hộ vệ rồi lập tức đi theo bọn họ về phía sau núi.
Mà ánh mắt kia theo sau như hình với bóng.
Lúc này trời rất tối, phía sau chùa miếu là một mảnh đen dày đặc, đưa tay không thấy năm ngón, gió núi lạnh như băng phảng phất đến từ địa ngục lạnh thấu xương.
Để tìm một hộp nhỏ không lớn hơn lòng bàn tay còn khó như lên trời.
Nhị phu nhân buộc mình phải tỉnh táo lại, cùng hộ vệ khoanh vùng phạm vi gần đúng, lập tức không chút do dự nằm sấp trên đất bùn bẩn thỉu, dùng hai tay được bảo dưỡng tỉ mỉ không ngừng mò mẫm.
Đám hộ vệ bị hành động của chủ mẫu làm cho kinh ngạc, nhất thời cũng không dám lười biếng chia nhau mò mẫm bò sát trên mặt đất.
Bùn đất thô ráp, đá bén nhọn, bụi cây gai góc không thể cản bước bọn họ.