Nghĩ như thế, Tần Kính Thiên gật đầu: "Vậy làm phiền em chuẩn bị giúp tôi."
Giản Ánh Nhu xoay người xuống giường, cầm áo khoác mặc vào: "Anh chờ một lát, rất nhanh là có."
Tần Kính Thiên cũng đến phòng bếp: "Có cần tôi giúp không?"
Giản Ánh Nhu quay đầu liếc anh một cái: "Có phải anh rất đói bụng hay không?"
Anh nhẹ gật đầu: "Là có chút đói bụng."
Giản Ánh Nhu đưa cho anh phụ giúp: "Vậy anh phụ trách rửa rau."
Tần Kính Thiên tán thưởng đồng ý: "Được."
Lúc anh rửa rau, Giản Ánh Nhu lặng lẽ liếc nhìn anh. Anh rửa hết sức chăm chú, chỉ dựa vào thái độ làm việc này là cô đã cho anh 99 điểm, không cho max điểm là sợ anh kiêu ngạo.
Bọn họ phân công hợp tác, rất nhanh một bát đồ ăn thơm ngào ngạt ra lò.
Giản Ánh Nhu đặt bát trước người anh, cô nhìn chăm chú Tần Kính Thiên: "Bát mì trộn này cũng là điểm mạnh của tôi, anh thấy tay nghề của tôi như thế nào?"
So sánh với đầu bếp bên cạnh Tần Kính Thiên thì tay nghề của Giản Ánh Nhu thật sự rất bình thường, nhưng Tần Kính Thiên cũng không chê, anh gật đầu: "Mùi vị rất không tệ."
Được Tần Kính Thiên tán thưởng, Giản Ánh Nhu cười vui vẻ, quay người trở lại phòng bếp, lại bận rộn một hồi trong phòng bếp.
Tần Kính Thiên ăn mì xong đi tới: "Em đang làm gì trong đây vậy?"
Giản Ánh Nhu quay đầu cười với anh: "Không phải anh nói sau đó còn phải bay đến Tiêu Sơn sao? Tối hôm qua tôi làm một chút bánh ngọt và cơm cuộn rong biển. Tôi hâm nóng bỏ vào trong hộp giữ ấm, lát nữa anh mang theo, trên đường đói bụng lấy ra ăn."
Giản Ánh Nhu biết Tần Kính Thiên đang cố gắng làm một người chồng tốt, cô cũng muốn làm một người vợ tốt, thế nhưng cô lại không biết phải làm một người vợ tốt ra sao.
Thứ cô muốn tặng anh, anh đã có. Thứ cô không thể tặng, anh vẫn có.
Cho nên Giản Ánh Nhu dùng tấm lòng của mình, làm một số chuyện bé nhỏ không đáng kể cho anh, cố gắng làm một người vợ hiền lành biết quan tâm.
Thấy nét mặt cô nghiêm túc, Tần Kính Thiên đưa tay xoa đầu cô: "Cảm ơn em đã suy nghĩ chu đáo như thế."
"Là anh nói vợ chồng cần chăm sóc lẫn nhau đó.” Giản Ánh Nhu vuốt ve tay anh, nhếch miệng: "Đừng cứ mãi vò đầu tôi."
Động tác anh vò đầu cô làm cô có cảm giác giống với lúc vò đầu Đậu Đậu, cô là vợ anh chứ không phải thú cưng của anh.
Môi mỏng gợi cảm của Tần Kính Thiên có chút giương lên, bàn tay ôm cô vào trong lòng: "Vậy thế này thì sao?"
Gương mặt Giản Ánh Nhu lập tức đỏ lên, gấp đến độ đẩy anh ra, lại bị anh ôm càng chặt hơn, còn cảm giác được anh nín cười đến lồng ngực rung rung.
Giản Ánh Nhu cắn môi, đưa tay hung hăng nhéo eo của anh. Nhưng thịt của người đàn ông này quá rắn chắc, dù cô có nhéo thế nào, ngược lại khiến tay của cô đau.
Giản Ánh Nhu tức không nhịn nổi, ngẩng đầu lại vọt vào trong lòng anh, vốn muốn cho anh nếm mùi đau khổ thì anh lại đưa tay phủ đầu cô một lần nữa giống sờ thú cưng, còn nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh: "Ngoan, đừng quậy."
Ách...
Giản Ánh Nhu có chút ngu người, là cô đang quậy à? Cô có quậy đâu? Cô bị bắt nạt đến rất thảm thương đấy có biết không!
Cô lại đưa tay nhéo anh, lần này lại bị anh bắt được bàn tay quấy phá của cô, giữ trong lòng bàn tay nhẹ bóp: "Tôi sắp chuẩn bị xuất phát. Em ở nhà một mình phải chăm sóc tốt bản thân mình."
"Anh chờ một chút." Giản Ánh Nhu thoát ra khỏi lồng ngực anh, cầm bánh ngọt và cơm cuộn rong biển đã hâm nóng bỏ vào trong hộp giữ ấm, rồi lại bỏ gọn vào trong một chiếc túi: "Anh đem theo ăn trên đường."
Lúc Tần Kính Thiên đưa tay nhận cái túi, cặp mắt luôn lạnh lùng lại nhiễm chút ý cười, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Ở nhà chờ tôi quay về."
Giản Ánh Nhu đỏ mặt gật đầu: "Ừm."
Tần Kính Thiên lại xoa đầu của cô: "Tôi đi đây."
Giản Ánh Nhu tiễn anh đi ra ngoài, đứng ở cửa ra vào đưa mắt nhìn anh bước vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Giản Ánh Nhu tranh thủ thời gian lắc đầu, đưa tay lên sờ trán của mình, tự nói lẩm bẩm: "Mình không bị sốt, nói như vậy thì chuyện vừa xảy ra là thật, không phải do mình tưởng tượng ra."
Cô không có bệnh, vậy có thể là Tần Kính Thiên bị bệnh. Anh bị bệnh mới có thể nói ra một số câu bình thường không biết nói, làm ra một số chuyện bình thường sẽ không làm.
Sau khi đưa tiễn Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu cũng không buồn ngủ. Cô dứt khoát bắt đầu đi chạy bộ buổi sáng, rồi mới đến công ty.
Giản Ánh Nhu bận rộn hơn nửa tiếng thì Lâm Tố Uyên mới đến văn phòng.
Cô ta chưa trở về vị trí làm việc của mình mà đi đến bên cạnh Giản Ánh Nhu thần bí nói: "Giản Ánh Nhu, cô có biết Mã Quý Tình của bộ phận PR đã bị sa thải hay không?"
Trong lòng Giản Ánh Nhu hơi hồi hộp, sắc mặt có chút không dễ nhìn.
Lâm Tố Uyên không nhận ra, tiếp tục nói: "Tôi nghe người ta nói, hình như cô ta sử dụng thủ đoạn gì đó với tổng giám đốc Tần, là tổng giám đốc Tần tự mình ra lệnh đuổi việc đấy."
Giản Ánh Nhu phỏng đoán, nhất định là Tần Kính Thiên cố ý để cho người ta thả ra tin tức như vậy, anh không muốn cô dính vào chuyện này.
Tần Kính Thiên nói núi dựa của cô là tổng giám đốc, anh sẽ dùng hành động thực tế tới để cho cô xem, điều này làm Giản Ánh Nhu rất cảm động.
Nhưng cô lại không vui nổi.
Không phải Giản Ánh Nhu không hi vọng Mã Quý Tình rời khỏi công ty, mà không hy vọng là do quan hệ giữa mình và Tần Kính Thiên nên mới rời đi.
Cô không muốn công khai quan hệ với Tần Kính Thiên, chính là không muốn được đãi ngộ đặc biệt ở công ty, cô muốn dựa vào năng lực của mình trèo lên.
Mà bây giờ, chuyện đang phát triển theo hướng cô không hy vọng đến.
Lâm Tố Uyên tiếp tục nói: "Mã Quý Tình đáng bị như vậy, không biết bao nhiêu người trong công ty ngóng trông cô ta đi. Cuối cùng lần này tổng giám đốc Tần đã giúp mọi người đánh bay một thứ chướng mắt."
Giản Ánh Nhu cười nói: "Lâm Tố Uyên, Mã Quý Tình đi hay ở tôi đều không quan tâm, tôi chỉ quan tâm ngày mai sẽ phải nộp thiết kế sách lên."
Giản Ánh Nhu không thích bàn tán sau lưng người khác, mà cô cũng biết chỗ làm việc nhìn thì trông đơn giản, nhưng khắp nơi đều có hố, nói không chính xác là sẽ giẫm vào hố ngầm của ai đó.
Nói nhiều tất có mất, đạo lý này Giản Ánh Nhu vẫn hiểu rõ.
Ba năm nay, quan hệ giữa cô và các đồng nghiệp đến cũng không tệ lắm, nhưng chỉ quan hệ không tệ ngoài mặt mà thôi, đều không đến mức có thể bày tỏ tâm trạng.
Triệu Linh Phân bước vội đến: "Giản Ánh Nhu, bản thảo thiết kế sách cô chuẩn bị thế nào rồi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!