Chương 53: Quá nhanh đã bị mất mặt rồ
i Như là để chứng minh cho lời nói của Lê Thành Danh, mấy người bảo vệ mặc quần áo đen chạy từ ngoài cửa vào, trong đó có một người cung kính nói với Lê Thành Danh: “Cậu chủ, ông chủ đang chờ rất sốt ruột ạ.”
Võ Hạ Uyên có cảm giác mình như vịt bị lùa về chuồng.
Sắc mặt của Phạm Thùy Dương vô cùng cảnh giác, cứ nhìn chằm chằm vào Võ Hạ Uyên: “Chị Hạ Uyên, thật ra chị biết anh Thành Danh Thành Danh làm gì đúng không?”
“Cô ấy không biết.’ Lê Thành Danh khẽ nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phạm Thùy Dương: “Phạm Thùy Dương, đừng ngắt lời chúng tôi”
Phạm Thùy Dương tủi thân cắn chặt răng, âm thầm quan sát Lê Thành Danh một lượt.
Lê Thành Danh không động đậy gì, vẫn giữ một tư thế “mời” hướng về Võ Hạ Uyên: “Rất nhanh, anh đảm bảo chỉ hai mươi phút thôi.”
Võ Hạ Uyên hít một hơi thật sâu: “Được, chỉ hai mươi phút thôi.”
Bố của Lê Thành Danh, Lê Kiến Quốc, mặt mũi hiền từ, hai bên tóc mai hơi bạc.
Tinh thần ông ta vẫn còn rất tốt, vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên đã mỉm cười đứng dậy: “Đây là cô Võ đúng không? Đúng là có nói bao nhiêu cũng không thể nói hết được sự cảm kích của tôi.”
“Ông khách sáo quá rồi” Võ Hạ Uyên vô cùng lễ phép, trong lòng lại nghĩ, cái tính khách sáo với người khác của Lê Thành Danh chắc là học được từ bố mình rồi.
“Đến đây, đến đây.’ Lê Kiến Quốc vô cùng khách khí: “Nghe Lê Thành Danh nói đã tìm được người rồi, tôi liền vội vã muốn gặp xem thế nào, cô Võ đúng là giống trong tưởng tượng của tôi, thật là đặc biệt.”
Võ Hạ Uyên không bị mê hoặc bởi những lời hoa mỹ này, thầm tính thời gian trong lòng, Sau khi các món ăn đã được dọn lên bàn, ba người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Lê Kiến Quốc đột nhiên cười tủm tỉm hỏi: “Cô Võ, cô biết Lê Thành Danh lâu như vậy rồi, cô thấy con trai tôi thế nào?”
Võ Hạ Uyên cảm thấy câu hỏi này vô cùng khéo léo, có lẽ nửa vế sau sẽ là: “Cô có thích nó không?” Cô nhanh chóng suy nghĩ rồi trả lời: “Lê Thành Danh rất tốt, nếu như không phải tôi đã kết hôn thì có lẽ đã bị anh ấy mê hoặc rồi.”
Quả nhiên, sắc mặt của Lê Kiến Quốc liền thay đổi: “Cô Võ đã kết hôn rồi sao?”
“Đúng ạ” Võ Hạ Uyên giả vờ kinh ngạc: “Lê Thành Danh không nói cho ông biết sao?”
Sắc mặt Lê Thành Danh trầm xuống, trong mắt lại hiện ra một tia thất vọng.
“Chuyện này con quên mất, nhưng mà bố à, không phải là bố muốn cảm ơn người ta sao? Sao lại nói đến chuyện đời tư của Hạ Uyên rồi?”
Nhưng lời này nghe có vẻ như là do Lê Kiến Quốc đã nghĩ nhiều rồi, thế nhưng Võ Hạ Uyên lại thấy được sự kinh ngạc khác.
thường trong ánh mắt của Lê Kiến Quốc, mà ông ta lại nhanh chóng thu nó l là do tôi sơ ý rồi, mong cô Võ đừng trách móc, ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Võ Hạ Uyên ở lại đó thêm mười phút nữa, sau nửa tiếng, cô đứng dậy, cười với Lê Kiến Quốc và nói lời xin lỗi: “Xin lỗi ông Lê, trung tâm thương mại sắp đóng cửa rồi, cửa tiệm của tôi ở tầng dưới, tôi phải quay về thôi.”
Lê Kiến Quốc nhiệt tình đưa Võ Hạ Uyên ra đến cửa. Lê Thành Danh thì dìu Lê Kiến Quốc, cười cảm kích với Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên thấy hành động này của Lê Thành Danh không thỏa đáng chút nào, anh †a còn không thèm báo hiệu với cô một cái, thậm chí còn không thèm hỏi ý kiến của cô trước.
Cô còn đang ngẫm nghĩ, Phạm Thùy Dương đã đứng ở cửa đợi cô.
Võ Hạ Uyên cảm thấy kỳ lạ, nhìn cô ấy một cái: “Trong cửa tiệm không có ai sao?”
“Chị Hạ Uyên.” Giọng nói của Phạm Thùy.
Dương có chút lạnh lùng, không còn được vui vẻ như bình thường nữa: “Thật ra, chị thích anh Thành Danh đúng không?”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc nói: “Chị là người đã kết hôn rồi…”
“Nhưng không phải những người nhiều tiền như các người đều giống nhau sao?” Hai mắt của Phạm Thùy Dương xám xịt, thậm chí Võ Hạ Uyên còn có thể nhìn ra sự thù trong mắt của cô ấy: “Đúng là đứng núi này trông núi nọ, chồng của chị nhất định không tốt bằng anh Thành Danh đúng không?
Trước đây khi anh Thành Danh tìm chị, chị luôn từ chối người ta, bây giờ nhìn thấy em với anh Thành Danh có gì đó thì chị lại cảm thấy sốt ruột đúng không. Thế nhưng chị Hạ Uyên à, làm người thì không nên như vậy đâu Võ Hạ Uyên vừa cảm thán bộ não của Phạm Thùy Dương vừa nói: “Em nhìn thấy chị thích anh ta ở chỗ nào vậy? Nếu chuyện của hai người mà thành, chị sẽ tặng cho hai người một phong bì thật lớn có được không?”
“Trong lòng anh Thành Danh đã có em rồi!” Phạm Thùy Dương vội vã nói, cô ta cầm lấy vòng cổ bạc trên cổ mình, nhìn Võ Hạ Uyên đầy vẻ khiêu khích: “Đây là vòng cổ anh Thành Danh tặng cho em, chị có không?”
Võ Hạ Uyên quơ quơ cái vòng tay bằng vỏ sò trên cổ tay mình cho Phạm Thùy Dương xem: “Chồng chị tặng chị này, được chưa?”
Phạm Thùy Dương vừa định cười chế nhạo một tiếng, bỗng nhiên có một chiếc.
Lamborghini màu xám bạc dừng ở cửa, Trương Tấn Phong bước từ trên xe xuống, khuôn mặt anh lạnh lùng, khí thế bức người.
Anh bước đến bên cạnh Võ Hạ Uyên, rất tự nhiên ôm lấy bờ vai của người phụ nữ: “Tan làm rồi sao?”
Võ Hạ Uyên gật đầu: ‘Sắp rồi, em đang định đóng cửa đây.” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Phạm Thùy Dương, Võ Hạ Uyên liền kéo Trương Tấn Phong vào quán cà phê.
“Em có chuyện cần nói với anh.”
Thế là Võ Hạ Uyên thuật lại từ đầu đến cuối câu chuyện gặp Lê Kiến Quốc của mình lúc nãy, cuối cùng còn nói vô cùng kiên định: “Lúc trước em không biết một chút sự tình nào, đến lúc đó Lê Thành Danh mới nói cho em biết, người thì đã ở trên đợi rồi, thật sự không có cách nào từ chối.”
“Lê Kiến Quốc biết chuyện em kết hôn rồi hay chưa?” Trương Tấn Phong hỏi đúng vào trọng điểm.
“Lúc đầu thì không biết, nhưng em đã nói ra rồi” Võ Hạ Uyên trả lời.
“Em có cảm giác gì?” Trương Tấn Phong lại hỏi.
“Không có cảm giác gì.’ Võ Hạ Uyên nói thật: “Em không cảm thấy mình là ân nhân cứu mạng của Lê Kiến Quốc, bọn họ bỏ ra bảy trăm triệu, em bỏ đi thận của mình, đây hoàn toàn chỉ là quan hệ mua bán.”
Trương Tấn Phong liếc nhìn Võ Hạ Uyên, trong lòng nghĩ rằng nếu Lê Thành Danh mà biết được những ý nghĩ này của cô thì phải tức hộc máu mất.
Hai người đang nói chuyện, Trương Viên ở bên ngoài dè dặt gõ cửa: “Chị Hạ Uyên, đến giờ đóng cửa rồi”
“Đi thôi, về nhà.”
Võ Hạ Uyên ôm lấy cánh tay của anh, tò “Anh không giận thật sao?”
cái gì chứ?” Ánh mắt của Trương Tấn Phong thể hiện sự hài lòng: “Cho dù Lê Thành Danh có chọc thủng trời cũng không thể thay đổi được sự thật em là vợ của anh.”
Võ Hạ Uyên đột nhiên cảm thấy lòng mình có chút mềm mại.
Phạm Thùy Dương đứng trước quầy rượu, cô ta vội vã liếc nhìn Trương Tấn Phong mấy cái, rồi lại nhanh chóng rời mắt đi. Võ Hạ Uyên biết cô ta đang nghĩ gì, mới nhanh thế mà đã tự tát vào mặt mình rồi, đúng là không thể đỡ được.
“Chị Hạ Uyên, hóa ra chồng chị…” Phạm Thùy Dương có chút rụt rè: “Đẹp trai vậy sao?
Vậy sao chị còn ra ngoài với anh Thành Danh vậy”
Ý định ly gián trong câu hỏi này đã quá rõ ràng rồi, ngay cả Trương Viên cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Anh Thành Danh đã nói rồi, việc này là để cảm ơn chị Hạ Uyên, bố của anh Thành Danh mời chị ấy đến, không liên quan đến hai người họ.”
Võ Hạ Uyên híp mắt lại, ngưỡng mộ những hư vinh là một chuyện, nhưng mưu tính trong lòng lại là một chuyện khác.