Chương 351817 Words
Tại phòng Vip 1 của nhà hàng Sao Mai. Đường Hạ Linh gọi rất nhiều đồ ăn, mỗi một loại đều cực kỳ đắt tiền.
Lục Tử Minh bị hố nhưng cậu ấy lại không có chút cảm giác nào mà còn vui vẻ nói: "Thật không nhìn ra trông chị dâu ốm như thế mà khẩu vị lại tốt như vậy."
"Quá khen, tôi chỉ dựa theo lời anh cậu nói là “cứ việc gọi đi, đắt cỡ nào cũng không sao cả”, vì vậy tôi cũng không khách sáo với cậu nữa."
Đường Hạ Linh gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng rồi nhai kỹ nuốt chậm nói.
"Em không nhận ra những món ăn này đều là món anh thích ăn à?"
Lúc bấy giờ Lục Chấn Nam ở bên cạnh lạnh nhạt xen vào một câu, anh thuận tay gắp một miếng thịt bò cho Đường Hạ Linh.
Lục Tử Minh sững sờ rồi chợt nghiêng đầu qua nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Lục Chấn Nam: "Anh cả, anh thật sự rung động với chị dâu sao?"
"Em nói xem?"
Lục Chấn Nam nhàn nhạt lườm cậu ấy một cái, đáp án có chút mập mờ lấp lửng.
Lục Tử Minh mặc kệ và tiếp tục nói líu lo không ngừng: "Chậc chậc chậc, em còn tưởng anh cả là một người không màn sự đời và anh đang định cô đơn cả đời ấy chứ, xem ra thì vẫn có người có thể làm trái tim sắt đá ngàn năm không thay đổi của anh rung động thật rồi. Thật đáng mừng mà, đến đây đi anh cả để em mời anh một ly, chị ấy cũng là một chị dâu tốt, anh nhất định phải đối tốt với chị ấy đó."
"Không đối tốt với cô ấy thì chẳng lẽ để em thừa cơ hội sao?"
Lục Chấn Nam cười nhạt liếc xéo cậu ấy.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lục Tử Minh cứng đờ: "Anh cả thật thích ghi thù, do lúc trước em không biết chị ấy là chị dâu, nếu em biết thì em hẳn sẽ đi đường vòng, em tuyệt đối sẽ không đi sang bắt chuyện đâu."
Lục Chấn Nam hừ hừ: "Coi như em thức thời."
"Hai người lại thì thầm gì thế kia?"
Thấy hai người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai nhau thì Đường Hạ Linh không khỏi liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
Lục Tử Minh cười hì hì nói: "Em đang khen ánh mắt của anh cả tốt, thế mà lại cưới được một chị dâu ưu tú như vậy."
Vẻ mặt Đường Hạ Linh lạnh nhạt nhướng mày nói: "Cái miệng của cậu thật ngọt, ắt hẳn đã lừa gạt không ít cô gái rồi đúng không?"
Lục Tử Minh: "..."
Mặt mày cậu đường hoàng, hào hoa phong nhã, đẹp trai nhiều tiền, miệng lại ngọt, ngọt đến được vô số thiếu nữ cảm mến, vậy làm sao có thể không rung động đây?
Lục Tử Minh rất muốn kêu oan nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
"Bà xã thật sự là cực kì thông minh.” Vẻ mặt của Lục Chấn Nam rất điềm tĩnh, trên mặt anh nở một nụ cười vui vẻ rồi gắp cho Đường Hạ Linh một miếng đồ ăn.
Lục Tử Minh vô cớ bị ăn cơm chó ngập mặt, trong lòng không khỏi bùi ngùi xót xa.
Quả nhiên khi anh cả thật sự rung động thì thật không tầm thường, cứ như biến thành người khác, trông anh dịu dàng quan tâm mà làm người khác mở rộng tầm mắt.
Cho dù là Cao Bích Vân cũng chưa từng được đối đãi như thế!
Cậu ấy cũng nhìn ra dường như Đường Hạ Linh kết hợp với anh cả lại không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tin tức về Đường Hạ Linh cho đến bây giờ vẫn còn ồn ào xôn xao, đánh chết Lục Tử Minh cũng sẽ không tin cô vì tình cảm mới kết hôn với anh cả.
Nhưng mà ấn tượng của cậu ấy với Đường Hạ Linh cũng không tệ lắm.
Chị dâu này, cậu thích!
"Anh cả, anh nhất định phải chung thủy với chị dâu đó nhé! Nếu không thì sẽ phụ lại danh hiệu Nam thần quốc dân của anh đấy."
Nghe thấy lời nói nhỏ của Lục Tử Minh thì Lục Chấn Nam biết cậu ấy đã nhìn ra vấn đề giữa hai người nên không khỏi mỉm cười: "Chuyện này còn cần em nói à?"
Ba người cười cười nói nói ăn bữa cơm này hơn nửa tiếng mới xong xuôi.
Lúc đi ra khỏi nhà hàng thì Đường Hạ Linh nói với Lục Chấn Nam: "Chiều nay em sẽ không đến công ty."
"Bà xã có sắp xếp khác rồi sao?"
Lục Chấn Nam nghi ngờ nhìn cô một cái.
"Em về nhà viết bản thảo tin tức."
Đường Hạ Linh cười cười, hiện tại tin tức trên internet đã giải quyết thì có thể nói cả người cô nhẹ hẳn ra, cho nên cô cũng có tâm trạng làm việc.
Lục Chấn Nam nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Vậy anh đưa em về trước."
Lúc bấy giờ ở nhà họ Vi.
Ngay khi Đường Hạ Linh đăng đoạn ghi âm kia lên thì Hoàng Nam Hương lập tức gọi Chu Phương Hoa và Triệu Duệ Dung đến.
Trong phòng khách rộng rãi xa hoa, bầu không khí có vẻ hơi đọng lại.
Mẹ của Vi Khiết Bảo là bà Tần Tư đang ngồi trên ghế sa lon, nét mặt bà ta có chút không vừa lòng trừng mắt nhìn Chu Phương Hoa nổi giận nói: "Nhìn xem chuyện tốt mà cô đã làm đi? Mất mặt trên buổi tiệc còn chưa đủ, hiện tại lại mất mặt luôn cả với bên ngoài. Cho đến hiện tại thì Khiết Bảo vẫn còn đang liều mạng ổn định công ty, còn cô thì hay rồi, mới có một khoảng thời gian mà đã chọc vào cái sọt lớn như thế, cô có lòng muốn hại chết nhà họ Vi chúng tôi hay sao?"
Bình thường thì Hoàng Nam Hương khiến người ta có cảm giác như một quý bà ưu nhã, dù sao cũng là bà chủ của nhà họ Vi nên khi tức giận lên thì cảm giác sắc bén kia đủ để làm người ta cảm thấy tim đập mạnh.
Chu Phương Hoa có chút e ngại rụt cổ lại: "Thật sự xin lỗi mẹ,con không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành thế này."
"Sao trước đó cô lại không nghĩ đến đi? Nếu như không phải nể mặt cô đang mang đứa bé của nhà họ Vi thì hôm nay ngay cả cửa cô cũng không được vào."
Hoàng Nam Hương hừ lạnh một tiếng, nói chuyện cực kỳ không khách sáo.
trong lòng Chu Phương Hoa cảm thấy rất ấm ức không khỏi nắm chặt tay, hơn nữa lại có chút phẫn nộ và không cam lòng.
Nhưng cô ta chỉ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu nói xin lỗi: "Con xin lỗi mẹ, chuyện này là do con nghĩ chưa tới nơi tới chốn. Cũng vì con nhìn thấy Khiết Bảo khổ cực như vậy nên mới nghĩ đến chuyện dạy dỗ Đường Hạ Linh một chút. Lần này là sai lầm của con, con không nghĩ tới lòng dạ của Đường Hạ Linh lại thâm sâu như thế, thế mà lại tính kế ngược lại con."
Đối với sự giải thích của Chu Phương Hoa thì Hoàng Nam Hương khịt mũi coi thường nói: "Bị người ta lấy được chứng cứ thì chính là kẻ ngu, uổng cho cô có hai người, thế mà không đấu lại được một con nhóc."
"Bà thông gia, bà đừng nóng giận, việc này muốn trách thì trách tôi. Dù sao dự tính ban đầu của Phương Hoa cũng vì ý tốt, con bé cũng chỉ muốn xả giận cho Khiết Bảo, nhưng không nghĩ tới con nhỏ đê tiện Đường Hạ Linh kia lại khó chơi đến vậy."
Triệu Duệ Dung cười theo, vẻ mặt lúng túng giải vây cho con gái nhà mình.
Rõ ràng tuổi tác của hai người phụ nữ này không chênh nhau lắm nhưng khí thế của Triệu Duệ Dung ở trước mặt Hoàng Nam Hương lại thấp hơn một đoạn, ngay cả nói chuyện cũng có chút kính cẩn.
Mặc dù sắc mặt Hoàng Nam Hương không tốt lắm nhưng cũng không để Triệu Bích Thanh khó xử mà bà ta chỉ lạnh lùng nói: "Tóm lại từ hôm nay trở đi cô hãy khiêm tốn lại cho tôi, cố gắng ở trong nhà mà dưỡng thai đi. Hai người chờ sóng gió ở công ty lắng xuống, chuyện của Đường Hạ Linh sớm muộn cũng sẽ tính với cô ta. Nếu hiện giờ cô lại đưa đến tai họa gì cho tôi, vậy cũng đừng trách tôi hủy bỏ cuộc hôn nhân này, dù cô có mang thai cũng như thế thôi."
Ý cuối nồng nặc ý cảnh cáo rõ ràng là nhằm vào Chu Phương Hoa.
Sắc mặt Chu Phương Hoa trắng nhợt, vẻ mặt khó coi cực kỳ.
Cô ta biết Hoàng Nam Hương vẫn luôn không đồng ý để cô ta và Vi Khiết Bảo bên nhau, so sánh với cô ta thì thật ra bà ta càng thích Đường Hạ Linh Hơn.
Bởi vì Đường Hạ Linh là con gái nhà giàu đúng chuẩn của nhà họ Đường và cũng là một gia đình tương xứng với nhà họ Vi, còn cô ta chỉ là con ghẻ của nhánh hai nên luôn không lọt vào mắt của bà ta.
Nếu như không phải vì con cháu nhà họ Vi ở trong bụng của cô ta thì chỉ sợ cô ta sớm đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi.
"Tôi hỏi cô sao cô không trả lời?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!