Văn án
Vu Phùng Cửu bước đến, dồn Hướng Đường Nghi lên thành tường.
Bao phủ toàn thân anh chính là một mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi xạ hương xa xỉ.
Hướng Đường Nghi hoảng sợ, toàn thân run lên, muốn tránh né nhưng đã bị anh nắm eo giữ lấy, không để cho cô đi.
Anh nói, chất giọng trầm thấp đè nén cơn tức giận.
“Tiểu Nghi, em tại sao lại không nghe lời anh?”
“Vu thiếu gia, xin anh đừng lại gần tôi… Đừng lại gần tôi nữa, xin anh đấy.”
Vu Phùng Cửu nhìn cô sợ hãi ở dưới thân mình, lòng có chút phiền muộn, muốn để cô đi.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh vừa nãy cô hôn người con trai khác, sự phẫn nộ lại dấy lên trong lòng anh.
Bàn tay anh luồn vào trong quần cô, ấn vào nơi tư mật đang giật lên run sợ kia.
Hướng Đường Nghi hoảng hồn, sợ hãi kêu lên.
“Không được! Đừng chạm vào người tôi!”
“Tiểu Nghi.”
Hơi thở mạnh mẽ của anh bao quanh lấy tâm trí cô.
“Nếu em biết ngoan hơn, anh sẽ không bức ép em đến mức này.”
Chương 1.
“Mày biết phải cư xử thế nào chưa?”
“Dạ, rồi ạ. Phải gọi dì là mẹ, gọi bác ấy là bố và phải nói dối rằng mình là con của dì và người đàn ông đó. Phải giữ bí mật không được tiết lộ.”
“Nếu mày không biết giữ lời thì mày sẽ phải nhận lại gì?”
Hướng Đường Nghi hướng đôi mắt non nớt của một đứa trẻ mới vừa tròn mười ba tuổi lên, bắt gặp phải ánh mắt hung ác của Hướng Mãn Thanh, cô hoảng sợ rụt cổ lại, cúi gằm mặt xuống.
“Sẽ bị phạt đòn ạ.”
“Không những phạt đòn, mà tao sẽ đánh mày đến chết luôn đấy.”
Hướng Mãn Thanh buông lời cay nghiệt xong rồi mới rời đi, cầm lấy túi xác đeo lên vai, cơ thể đồ sộ rời khỏi căn phòng trọ cũ tối tăm, ẩm mốc và rách nát, nghèo nàn.
Hướng Đường Nghi sợ sẽ bị bà chì chiết thêm nếu như mình không trở nên lanh lợi và biết điều hơn, bèn vội vàng đeo lên vai cái ba lô rách, đi theo sau Hướng Mãn Thanh bước vào trong một chiếc xe sang trọng màu đen.
Đây là câu chuyện về cô, về một cô bé mười ba tuổi cho đến thời gian cô trưởng thành sau này.
Cô không phải là con ruột của Hướng Mãn Thanh, mà là một đứa trẻ do bà ta bắt cóc về.
Sống cùng nhau trong một khu ổ chuột tồi tàn và hôi hám, bà ta không chịu được thêm nữa, bèn nghĩ cách để được ôm đùi một ông lớn, một bước lên mây.
Đối tượng mà bà ta chọn là một người đàn ông vô cùng giàu có tên là Vu Khải Liễm, cũng là khách hàng thường xuyên quan hệ với bà ta.
Để có thể được ông ta rước về, bà ta đã bắt buộc cô – một thành quả mà bà ta lấy đi của một kẻ mà bà ta ghét – giả dạng làm con gái của bà ta và người đàn ông ấy, bắt Vu Khải Liễm phải chịu trách nhiệm.
Và bà ta đã thành công.
Để tránh chịu tiếng nhơ nhuốc, nhà tài phiệt đó đã phải nhận bà ta và cô về nhà.
Vào ngày đầu tiên bước chân vào căn biệt thự vô cùng lộng lẫy và sang trọng của gia đình nhà họ Vu, cô đã hoàn toàn bị choáng ngợp.
Vào thời điểm đó, cô mới biết ranh giới giữa những kẻ giàu có và nghèo hèn là xa xôi đến mức nào.
Họ là những người bước đi trên nhung lụa, mặc những bộ đồ được dệt bằng gấm hoa.
Không phải ngày nào cũng chật vật để kiếm sống, không một đêm nào phải lo nghĩ đến liệu những bữa cơm ngày sau có phải nhịn ăn hay không.
Cô đã hiểu vì sao mà Hướng Mãn Thanh liều chết cũng phải bám víu được nhà họ Vu.
Hướng Đường Nghi ngây ngốc đứng ở giữa căn phòng khách được tạo nên bởi những đồ nội thất xa xỉ, khắp nơi, bao vây quanh cả căn nhà đều là mùi hoa thơm cỏ ngọt.
Khác quá. Thật khác làm sao nơi mà cô từng ở kia.
Cô vẫn còn nhớ cái lúc mà mình ngoái đầu trông theo bóng của cô bạn thân chơi chung hồi còn nhỏ ở khu ổ chuột.
Đó là lần cuối họ gặp nhau. Cô nghe nói rằng mình sẽ không quay về đây nữa, cũng không cần phải quay về làm gì.
Về sau cô sẽ chỉ sống ở đây, ngoan ngoãn trở thành tiểu thư giả của Vu gia.
Nhưng đâu có ai nói cho cô biết, so với khu ổ chuột, nơi này còn kinh khủng hơn gấp vạn lần? Là nơi mà mở ra cả một quãng thời gian ám ảnh lấy cô?