Rất nhiều tình cảm nếu dứt khoát trong thời gian ngắn. Lần ngoài ý muốn này cô đã có quá nhiều rung động. Cho nên không thể tiếp tục nữa.
Cô chấm dứt tất cả sự mềm lòng của mình.
Nhưng cô không biết lúc bản thân cố gắng từ bỏ thì tim đã sớm mềm nhũn.
“Em là đang quan tâm cảm nhận của Quý Tu?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng đánh gãy mọi suy nghĩ của cô.
“Anh có ý gì?”
“Anh nói, tại sao em quan tâm cảm nhận của Quý Tu như vậy? Anh ta quen không liên quan gì đến em? Hai người chỉ là thầy trò, không phải người yêu. Em quan tâm anh ta như vậy tôi sẽ ăn” (ăn dấm chua đó mọi ng)
Chữ cuối anh dừng lại.
Nội tâm chửi mình vô số lần: Đáng chết, chút nữa là nói ra!
“Anh sẽ ăn gì?” Hạ Băng Khuynh hỏi ngược lại.
Cô thực không thể đoán ra Mộ Nguyệt Sâm muốn nói gì.
“Không gì. Chúng ta nói cái khác” Anh chuẩn bị chuyển chủ đề.
Hạ Băng Khuynh ngây người không từ chối.
“Không cần biết thế nào tôi sẽ không về ăn tết. Chuyện này anh giúp tôi nói với chị anh rể và bác trai bác gái. Thuận tiện thay tôi chúc họ năm mới vui vẻ.”
Cô lạnh giọng nói xong liền chuẩn bị về biệt thự ngủ.
Cô vừa xoay người liền nghe Mộ Nguyệt Sâm hỏi: “Tại sao không tự nói với họ? Dù quan hệ của chúng ta chấm dứt em cũng đừng giận lây họ. Họ vô tội, em rõ nhất mà.”
Cô cười rồi: “Chính vì biết họ vô tội mới từ chối đề nghị của anh. Mộ Nguyệt Sâm, chúng ta đều biết tâm ý của nhau, cho nên đừng cho đối phương là kẻ ngốc nữa. Nguyên nhân tôi không về anh hiểu mà, cho nên đừng ép tôi nữa.”
Cô nói rõ chuyệ này vì cô không muốn dây dưa không rõ với anh để rồi suy đoán lung tung.
Như lúc nãy cô nghĩ, cô nên dứt khoát rồi.
Nhất thời mềm lòng đổi lại rất có khả năng bị hủy diệt. Cho nên cô không muốn thử cũng không hi vọng lần nữa bị tổn thương.
Từ thời khắc này, cô nên nhìn rõ hiện thực.
“Em vể ăn tết, anh từ bỏ những suy nghĩ đó trong lòng.”
Mộ Nguyệt Sâm quyết đoán nói 1 câu thành công khiến cô dừng lại.
Thấy cô dừng lại, Mộ Nguyệt Sâm nói tiếp: “Chuyện này mọi người nói nhiều lần với anh, anh không muốn họ đau lòng. Cho nên, sau khi về, em ở lại Mộ gia một thời gian. Anh thề sẽ từ bỏ suy nghĩ không nên có trong lòng.”
Anh thậm chí để tay lên, đưa ra 4 ngón làm bộ dạng thề.
Hạ Băng Khuynh quay người mắt khẽ lạnh hỏi: “Anh xác định lời này là thật?”
Anh gật đầu không chút do dự.
Thấy anh đồng ý, không biết tại sao, lòng Hạ Băng Khuynh thắt lại khó chịu. Cô cũng không biết vì sao, cứ rất không thoải mái.
Cô quy cho gió quá lớn khiến lòng buồn phiền.
Độ cong trên miệng Mộ Nguyệt Sâm hạ xuống: “Em không tin tình yêu của anh, nhưng không nên nghi ngờ lời hứa của anh.”
Trong lời có sự chua xót khiến mắt Hạ Băng Khuynh ngưng trọng.
Rất lâu mới đáp lại.
“Nếu anh có thể bảo đảm từ bỏ những suy nghĩ đó trong lòng vậy tôi sẽ suy nghĩ về chuyện về nhà ăn tết.” Cô nói xong xoay người đi hướng biệt thự.
Để lại Mộ Nguyệt Sâm trên cát, môi cong lên nụ cười.
“Haha, bé ngốc của anh sao vẫn ngốc như vậy? Suy nghĩ đó, suy nghĩ đó, em làm sao biết suy nghĩ đó là gì? Hơn nữa, suy nghĩ không nên có là chỉ chuyện không yêu em nữa.”
“Lâu như vậy rồi, sao em vẫn ngốc như thế chứ?”
- -------- ----------