Đêm bên bãi biển, rất mê người.
Yên tĩnh, đẹp đẽ.
Ánh trăng thanh mát, sao sáng đầy trời, cộng thêm sóng biển nhè nhẹ, cảm giác như bồng lai tiên cảnh.
Chỉ là, một ngày yên tĩnh như vậy lại bị một đám người phá hủy hoàn toàn.
“Đại tiểu thư của tôi, cô lấy sai rồi! Tôi cần muối sao lại đưa tôi mì chính?” Cố Quân Thụy nhìn lọ mì chính mà bất lực.
“2 thứ này không phải như nhau sao? Cần gì phân rõ vậy?” Khương Viên trợn mắt với anh, bộ dạng nữ vương đưa lọ khác cho anh.
Nhưng Cố Quân Thụy lại kêu lớn!
“Chị Khương, chị đang cầm bột ớt, không phải muối! Một cái màu đỏ một cái màu trắng, rốt cuộc sao lấy nhầm được? Tôi nói cô có phải đến muối màu trắng cũng không biết?”
Cố Quân Thụy cảm thấy mình sắp suy sụp.
Khương Viên là đến làm cho anh bận hơn sao?
Sau đợt hành hạ của cô, thịt anh nướng cuối cùng cũng sắp chín.
“Aiya, thật phiền chết---” Khuôn mặt đẹp của Khương Viên có chút đỏ lên, cầm lọ lên bộ dạng muốn đập nát, “Cố Quân Thụy chết tiệt, muốn lấy thì lấy, còn nhiều chuyện thì bột ớt này ném lên mặt cậu tin không?”
Động tác này dọa đến anh lập tức đầu hàng.
“ok, ok tôi đùa thôi, Viên Viên đừng coi là thật mà” Anh vừa an ủi cô vừa nhận mạng đi lấy lọ muối, đi đến bên dàn nướng bắt đầu rải lên.
Sắc mặt Khương Viên hòa hoãn lại chút, “Vậy còn được, nhanh nướng đi, chị sắp đói chết rồi. Tôi qua coi bên Nguyệt Sâm.”
Nói xong, bỏ Cố Quân Thụy đang cực kỳ nướng thịt đi sang bên đầy mùi thơm của Mộ Nguyệt Sâm.
“Nguyệt Sâm, cậu bỏ gì vào? Sao thơm vậy?” Cô quạt quạt, mùi thơm trong không khí đều chui vào mũi cô. “Thơm quá”
Cô vừa cảm thán vừa cúi đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm đang làm gì.
“Đi ra tí, đừng chắn đường tôi hấp dẫn sự chú ý của Băng Khuynh.” Mộ Nguyệt Sâm vô tình xua tay, kêu cô đứng qua 1 bên.
Khương Viên nhìn Hạ Băng Khuynh, lúc nhìn rõ mặt nhỏ của cô đang cố nhịn thì che miệng cười.
“Được được được, tôi lui ra, mắc công làm phiền anh cua gái” Khương Viên đáp một tiếng rồi lùi về, đứng 1 bên, rất có hưng thú nhìn Mộ Nguyệt Sâm hấp dẫn sự chú ý của Hạ Băng Khuynh.
Anh bỏ tí bột ớt lên xâu thịt, khiến màu nó nhìn hấp dẫn hơn.
Sau đó lấy tương anh đã điều vị, dùng bàn chải quét một lớp mỏng lên thịt. Mùi thơm vốn đã không che giấu bây giờ càng thơm hơn.
Màu sắc vốn đỏ tươi sống bây giờ tối màu hơn tí.
Hạ Băng Khuynh ngồi bên ghế lần nữa nuốt nước miếng. Ánh mắt đó như đang nói, đừng khách khí, ném hết tất cả vào miệng tôi đi!
Mắt Mộ Nguyệt Sâm nhìn biểu cảm của cô, khẽ nhếch môi.
Haha, nha đầu này, bản tính tham ăn trước giờ thật không đổi.
Quản Dung Khiêm nhìn bộ dạng cố nhịn của Hạ Băng Khuynh, nhịn không được nữa.
Anh đã cược với Mộ Nguyệt Sâm, nếu vì sự tham ăn của Hạ Băng Khuynh mà thua, 3 tháng anh không thể chạm vào phụ nữ. Đây đối với anh là rất tàn nhẫn!
Cho nên anh nhất định phải ngăn Mộ Nguyệt Sâm thèm muốn thịt nướng của Mộ Nguyệt Sâm!
“Em gái Băng Khuynh, em thích ăn thịt gì? Anh nướng cho em!” Quản Dung Khiêm lấy đồ ăn dùng để nướng ở bên kệ.
Nhưng Hạ Băng Khuynh nhìn cũng không nhìn anh.
Cô đưa tay chỉ bên Mộ Nguyệt Sâm hỏi, “Em thích cái đó”
Hướng ngón tay chỉ hiển nhiên là 2 xâu trên tay Mộ Nguyệt Sâm.
Quản Dung Khiêm bất lực, “Em ít nhất phải nhìn anh chứ”
Lời vừa dứt, Hạ Băng Khuynh mới ý thức được mình thất thái. Liền thu ánh nhìn lại, nhìn anh,”Xin lỗi Quản đại ca, em không cố ý lờ anh, em bị mùi thơm là cho cầm lòng không đặng liền”
- -------- ----------