Nhưng nếu anh có phản ứng với cô sao bình thường lạnh lùng như vậy, đến chút ấm áp cũng không cho cô?
“Tu Tu, anh thích em không?” Tiêu Nhân cúi đầu, nhìn cơ thể Quý Tu có chút lộn xộn.
Nếu anh trả lời thích, hôm nay cô nhất định có được anh!
Nếu anh nói không thích, cô vẫn có được anh!
Hừ, thịt mình nuôi nhiều năm không ăn không lẽ cho người khác ăn?
Quý Tu nâng mắt, ánh mắt gợn lên xuân quang của người ở trên.
Tai dường như càng đỏ hơn.
“Tiêu Nhân, xuống nhanh!” Anh giả bộ bình thản muốn cô rời khỏi nơi nguy hiểm của mình.
Anh là đàn ông đương nhiên có phản ứng bình thường của đàn ông.
Nếu cô còn ở chỗ đó nữa anh không nhịn nỗi phải làm sao?
Tiêu Nhân mới không quan tâm sự lo lắng của anh, nghe vào tai cô là Quý Tu không nguyện ý cùng cô ân ái.
“Tu Tu, có phải anh thích chị Khương Viên rồi? Cơ thể cô ấy đẹp như vậy, có phải thích cô ta rồi không?”
Trong lời của Tiêu Nhân mang sự ủy khuất, chân thật không chút giả dối, trực tiếp đi vào đáy lòng anh.
“Nói bậy gì? Nhanh đi dậy!” Quý Tu bình thản nói bên tai cô.
“Em không quản! Anh chắc chắn thích chị Khương Viên rồi, cô ấy thành thục như vậy, gợi cảm muốn chết.”
Động tác đó, anh vốn tên đã lên dây, càng chịu không nổi.
Đến sự bình tĩnh của anh cũng sắp bị dùng cạn.
“Tôi không thích cô ấy” Anh áp chế sự dâng sóng trong lòng, lạnh lùng nói.
Nhưng Tiêu Nhân làm sao có thể bỏ qua?
Tu Tu của cô không thích Khương Viên cũng không thể hiện là thích cô?