Thấy cô ngoan ngoãn ăn, mặt Mộ Nguyệt Sâm lộ ra sự hài lòng, anh vốn quen lạnh nhạt bây h miệng lại có chút giương lên.
Hạ Băng Khuynh cầm nĩa chậm rãi ăn phần thịt bò ‘tình yêu’ trc mặt.
Cô quên là nĩa này anh dùng qua.
Mộ Nguyệt Sâm lại thu chi tiết đó vào trong mắt, lấy nước ép uống 1 miếng, tim đầy vị ngọt.
Mọi ng thấy k có phát triển đặc sắc lần lượt chuyển lực chú ý.
“Chị Viên, chị đẹp v lại có phẩm vị, chồng nhất định rất đẹp trai!”
Trong máy bay, đột nhiên vang lên giọng cao ngất của Tiêu Nhân.
Đang ăn yên lành tự nhiên lại hỏi 1 câu.
“Khục~~~~”
Khương Viên bị kinh sợ thức ăn nghẹn ở khí quản.
Đôi tay ngọc chống bàn ho kịch liệt, khuôn mặt đẹp đỏ lên.
Sự chú ý của mọi người đều dời qua, bao gồm cả Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm.
Xảy ra chuyện gì, cô gái đẹp nhất thành lại bị hoảng loạn? Cố Quân Thụy bọn họ có chút tò mò rồi?
Đến Mộ Nguyệt Sâm cũng chú ý, anh quen Khương Viên khá lâu, cực ít thấy cô k bình tĩnh, hôm nay sao lại bị câu hỏi của nha đầu nhỏ Tiêu Nhân dọa rồi.
Ngón tay thon dài sạch sẽ cầm ly nước trong suốt nhẹ đặt trước mặt Khương Viên, “Uống nước đi!”
Giọng rất nhàn rất bình thản.
Là Quý Tu!
Anh ngồi nghiêng đối diện Khương Viên, từ sáng sớm bị Tiêu Nhân kéo qua nói chuyện, 2 cô gái đã nói về thời thượng cả đường đi.
Lúc này lại cùng ăn, trời mới biết ng nào đó trong lòng khó chịu cỡ nào.
Khương Viên cầm ly lên ừng ực uống hết, cúi đầu vỗ ngực, “Cảm ơn!”
Giọng cô có chút chột dạ, quan trọng là luôn cúi đầu.
“K cần!” Quý Tu thu ánh nhìn lại tiếp tục ăn.
Hạ Băng Khuynh nhìn đến đây thì hô hấp cũng gấp lên.
Tiêu Nhân k có mắt nhìn vẫn chưa nhận ra gì, hồi thần lại liền xin lỗi, “Ngại quá chị Viên, e k biết chị nhạy cảm với câu này như vậy, coi như e chưa hỏi, c đừng giận!”
“”
Hạ Băng Khuynh ngây ng 1 chút, trời ơi, Tiêu Nhân có phải cố ý k? Làm gì có ai biết đó là chuyện nhạy cảm mà nói thẳng như v?
Nhưng nghĩ lại, Tiêu Nhân là ng luôn nghĩ đơn giản, đến Mộ Nguyệt Sâm cũng k biết bí mật, cô ấy chắc cũng k biết, đến cô cũng chỉ biết Khương Viên và thầy Quý có quan hệ khác thường, rốt cuộc khác thế nào cô cũng k biết.
Khương Viên rộng lượng cười, “ K s!”
“Khương mỹ nữ, k fai thật có chồng chứ?” Cố Quân Thụy hứng thú nói, nhìn bộ dạng chột dạ của cô anh hoàn toàn có chứng cứ để nghi ngờ.
Một con dao phóng qua chỗ Cố Quân Thụy.
Cố Quân Thụy bị dọa né qua.
“Cố gia đại thiếu gia, tôi mời rượu mừng lúc nào, mà anh dám lớn miệng nói tôi có chồng?” Khương Viên nghiêng người, cười đến ưu nhã, ánh mắt thâm sâu mang cảm giác k rét nhưng vẫn khiến ng khác sợ.
“Đùa thôi, đừng giận, dù em có kết hôn chớp nhoáng cũng k nói ra mà!”
“Chớp mẹ anh!”
Lại một con dao bay đến chỗ Cố Quân Thụy.
Ép anh k thể k trốn sau lưng Quản Dung Khiêm.
Vì sợ bị liên lụy Quản Dung Khiêm đưa tay lên chắn: “K có thì k có, tiểu tử Quân Thụy thực ra luôn thích em, hỏi em chuyện nhân sinh đại sự, chủ yếu là coi có khả năng làm con rể Khương gia k, vì đó cậu ta mới liều mạng v.”
- -------- ----------