4 đôi mắt đối mặt với 2 đôi mắt.
Âm thanh biến mất.
Không khí cực kỳ ngại ngùng.
4 người bị dúi vào tỉnh táo lại lập tức lùi ra ngoài.
“Haha--” Tiêu Nhân chột dạ cười khan.
“Các người---” Cố Quân Thụy nghĩ cái mấy, muốn tìm ra cách giải thích tốt nhất, Khương Viên phản ứng lại, lập tức tiếp lời, “Đều đến để đi vệ sinh!”
“Mắc quá nè!” Cố Quân Thụy rất biết diễn lập tức ôm đũng quần.
“Tớ cũng gấp!” Quản Dung Khiêm phụ họa, học bộ dạng của Cố Quân Thụy, chéo 2 chân dài lại.
Hạ Băng Khuynh đanh mặt nhìn mấy ng đang diễn trước mắt, “Nghe nói ng vô vị thì hay đái, cái này quả là đúng.”
“.”
Đám 4 ng chỉ có thể nhịn, cười lấy lệ, tuy nụ cười cứng đơ.
Nhưng ai biểu họ thật sự nghe lén chứ.
Hạ Băng Khuynh cũng lười nói họ, “Các ng từ từ xếp hàng, tôi đi trc, phiền tránh ra?”
Mấy ng lập tức nhường ra 1 đường.
Cô đi ra ngoài về buồng máy bay.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mấy ng trc mắt, biểu cảm bình thản miệng có nụ cười như có như k.
Thực tế, anh sớm đã nghe tiếng bên ngoài có ng.
2 nhân vật chính cũng đi r, mọi ng cũng hết hứng, 1 lúc, đều ai về chỗ nấy.
Từ nhà vệ sinh ra, má phải của Mộ Nguyệt Sâm có 1 dấu răng rõ ràng, như là ‘món quà’ sau vở kịch gợi tình.
Hạ Băng Khuynh thật muốn đào một lỗ dưới máy bay nhảy từ cao xuống.
Máy bay bay 2h30.
Trưa.
Tiếp viên vào cung kính hỏi từng ng muốn ăn gì, k lâu sau liền mang cơm trưa chuẩn bị cẩn thận cho họ.
Hạ Băng Khuynh chậm rãi ăn mì ý và bò bít tết.
Vị thật k tệ!
Cô ăn đến đậm vị, cuối cùng cũng bồi thường lại chút tâm trạng xẩu.
Mộ Nguyệt Sâm chỉ cắt k ăn.
Lúc Hạ Băng Khuynh tiêu diệt xong phần của mình thì a động tác tự nhiên bưng món mình cắt xong đến trc mặt cô.
Mọi ng nhìn thấy lại lần lượt nổi hứng.
“Woa, thật quá chu đáo!”
“Yêu thịt thijt~~~”
“Ng xung quanh đều hâm mộ!”
Hạ Băng Khuynh có chút k tự nhiên động đây, r k vui nhìn Mộ Nguyệt Sâm.
Đã nói đừng biểu hiện quá nhiều.
Sớm biết tên này nói cho có, căn bản k đáng tin.
“Tôi ăn no r!” Nghĩ r nghĩ cô vẫn k ăn thì tốt hơn.
Dù cho mọi ng nói cô làm màu cũng k s.
“E luôn thích ăn thịt bò!” Mộ Nguyệt Sâm lấy dao nĩa đưa cô, “Ăn thêm tí, tôi biết khả năng ăn của e, như heo vậy, ăn k no, tôi biết e còn muốn ăn.”
Mấy chữ ‘như heo vậy” đã điểm trúng chỗ cười.
Chưa từng thấy ai dỗ con gái như vậy!
Mọi người cúi đầu cười lén, vai k ngừng run rẩy.
Đến Quý Tu như khúc gỗ cũng nhịn k đc fai che miệng.
Hạ Băng Khuynh tức đến mặt lúc trắng lúc xanh, “Mộ Nguyệt Sâm anh có thể im miệng k?”
“E muốn tôi đút?” Mộ Nguyệt Sâm nghiêng ng đưa miếng thịt bò lên miệng cô.
Động tác dịu dàng.
Mấy tên đồng đảng nhìn đến ngây ng, tuy sớm nhìn quen anh độc sủng nha đầu này nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn cảm thấy k thể tin đc.
Hạ Băng Khuynh nhìn khuôn mặt đẹp có vết răng gần trong gang tấc, còn có miệng thịt bò thơm ngon, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Sáng đòi cho cô uống nước, giờ đòi cho cô ăn thịt.
Quy tắc của Mộ Nguyệt Sâm là dù anh dỗ dành một cô gái, cũng nhất định khiến đối phương chấp nhận sự dỗ dành đó, k chấp nhận anh sẽ k thôi.
“Đc r, tôi tự ăn!” Hạ Băng Khuynh k muốn mất mặt nữa, lấy nĩa trong tay anh bỏ thịt vào miệng.
Cô cuối cùng cũng hiểu, lên thuyền giặc thì đừng mong thế giới hòa bình.
- -------- ----------