Cô không giỏi nói dối đặc biệt là trước Quý Tu thông minh như vậy!
Sau đó cô cầu cứu nhìn Tiêu Nhân.
Vì bạn tốt cô đã vứt bỏ mọi thứ rồi, đến Quý Tu cũng lừa rồi, Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa.
Tiêu Nhân nhận được ánh mắt cầu cứu lập tức chạy qua ôm vai Hạ Băng Khuynh, “Aiya, Tu Tu, anh đừng hỏi nữa, đã nói là tình huống đột ngột, phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày không muốn động cũng không thể động đậy nhiều, anh hiểu mà”
Hạ Băng Khuynh “”
Cái gì với cái gì chứ?
Cô thật sự hối hận nhờ Tiêu Nhân giúp!
Đến lí do nát như vậy cũng nói với Quý Tu được.
Nhưng lí do này nhận được hiệu quả rất tốt.
Quý Tu nhanh chóng quay mặt đi, vành tai đã bắt đầu đỏ lên, “Vậy được, em nghỉ mấy ngày chúng ta mới đi.”
Hạ Băng Khuynh thở dài, nhanh chóng lấy sổ của mình trong phòng ngủ ra ngồi bên bàn ăn, làm bộ dạng học sinh ngoan ngoãn nghe lời.
Quý Tu ngồi trên sofa.
Tiêu Nhân bắt đầu bị lờ đi, lập tức cảm thấy không thoải mái.
Mắt cô liếc nhìn đóa hoa hồng trong lòng lập tức xuất hiện chủ ý.
Lén lút đi qua ôm hoa hồng dùng sức ôm vào lòng.
Tiêu Nhân xiêu xẹo đi vòng qua bàn.
Quý Tu thấy nhưng lờ đi, nói tiếp với Hạ Băng Khuynh “Chúng ta đi trước”
Tiêu Nhân “”
Cô không tin anh không thấy!
Đi một vòng rồi một vòng quanh bàn, cuối cùng cô đi từng bước chậm chạp thậm chí như là múa ba lê.
Nhưng từ đầu đến cuối Quý Tu đến đầu cũng không nâng lên.
Sự thất vọng nồng đậm như sương mù vây kín tim cô.
Tiêu Nhân thả hoa xuống xoa tay đau nhức.
Người quan tâm có lẽ dù cô mang cao gọt một tí cũng sẽ đau lòng.
Người không quan tâm cho dù cô đi đến gãy chân cũng không nhìn một cái.
Đáp án Quý Tu cho cô quá hiển nhiên.
Anh, không care đóa hoa cũng không care ai tặng, càng không care cô là người nhận hoa này.
Cô cúi nhìn mắt có chút chua xót.
Hạ Băng Khuynh phát hiện sự khác thường của Tiêu Nhân lập tức đứng dậy, “Thầy Quý, hay là em vào phòng ngủ trước”
“Là tớ làm phiền các cậu rồi?” Tiêu Nhân ngẩng đầu rất cố gắng mới miễn cưỡng mím môi lên.
Anh biết mình cười nhất định còn khó coi hơn khóc.
Nhưng cô không thể nở nụ cười tươi rồi.
Quay người không quan tâm sự khốn đốn của mình, Tiêu Nhân lấy túi, “Hôm nay tớ có bộ phim, đi trước. Bai, hôm khác gặp, Băng Khuynh.”
Cô nói xong liền đi không cho ai thời gian phản ứng lại.
Hạ Băng Khuynh ngây ng tại chỗ quên nhìn biểu cảm của Quý Tu.
Hai người im lặng hồi lâu, Quý Tu mới đứng dậy “Lịch trình đều ở đây, em nghỉ thật tốt. Qa vài ngày chúng ta xuất phát.”
Hạ Băng Khuynh cổ họng hơi khô muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến ánh mắt mất mát cùng kiên cường của Tiêu Nhân lúc rời đi, cuối cùng không nói ra gì cả.
Tâm ý của Tiêu Nhân sợ đến người mù cũng cảm nhận được, đừng nói ng tinh tường như Quý Tu?
Cô biết Quý Tu nhất định hiểu, chỉ là không biết tại sao Quý Tu lại như vậy
“Uh” Cuối cùng cô gật đầu biểu thị mình biết rồi.
Sau khi Quý Tu rời đi, Hạ Băng Khuynh vốn muốn gọi cho Tiêu Nhân nhưng chưa kịp bấm số Khương Viên đã gọi đến.
Nhận điện thoại, áp lên tai, “Chị Viên?”
- -------- ----------