Lúc đó có bao nhiêu tuyệt vọng, thậm chí tưởng bản thân sẽ k thấy ánh sáng ngày mai, cái thùng xe từng chứa tử thi còn có mùi thối trong đó.
Cô k phủ nhận, lúc đó bản thân nghĩ đến nhiều nhất là Mộ Nguyệt Sâm.
Chỉ là, v thì s chứ?
Kí ức trong lòng k thể xóa bỏ nhưng k thể hiện sẽ k nhạt đi.
Cô k muốn nhắc lại lần đó cũng giống như k muốn nhắc tất cả chuyện của 2 năm trc v.
Giọng nói nhẹ nhàng như gió lại như nồi nước sôi cay tạt vào lòng Mộ Nguyệt Sâm, nóng đến anh run rẩy.
Chuyện của quản lý Thái anh có dấu ấn sâu sắc, nếu k fai bản thân nghe âm thanh xông vào hậu quả k dám nghĩ đến.
Dao đó để lên cổ cô như ác mộng k thể nào xua đi.
A k muốn trải nghiệm lần 2
Cho nên
S a có thể thả cô rời tp S? Đi đối mặt với nhữn nguy hiểm khủng bố đó chứ?
Chỉ nghĩ đến khả năng này, a cảm thấy như có thứ gì chèn ép thần kinh khiến ng khác k thể an tâm đc.
Nhưng cô bây h k chịu chia sẻ tâm tư gì với anh.
Mộ Nguyệt Sâm bình tĩnh lại, thả cô ra: “E nhận đth đi, chừng nào muốn gặp mặt tôi, tôi sẽ xuất hiện!”
Có lẽ bây h ép quá chặt ngược lại cô ép cô ấy rời đi.
Bước chân rời cửa.
Bóng lưng mang đầy cô độc.
Khoảnh khắc cửa mở ra, một lừa gió lạnh thổi vào khiến cơ thể Hạ Băng Khuynh khẽ run rẩy sau đó cuộn ng lại.
Nửa tháng nói dài k dài, nói ngắn k ngắn.
Quý Tu xin nghỉ phép bên kia đến năm sau mới quay lại, sắp xếp này k thay đổi.
Hạ Băng Khuynh biết,a làm v vì Tiêu Nhân.
Thời gian này Mộ Nguyệt Sâm k đến phiền cô, có cùng Mộ Nguyệt Bạch đi ăn mấy lần, mỗi lần đều đến những chỗ mắc lạ của thành phố.
Phần lớn thời gian đều là cuộc sosonbg k gì làm, cô chỉ có thể ở ks buồn chán.
“Dì dì”
Bạn học Mộ Đóa Đóa mỗi sáng đều đúng h xuất hiện ở ks, mang theo cái rổ nhảy nhót đến bên giường Hạ Băng Khuynh: “Bánh bánh”
Con nhóc này chữ mẹ nói k rõ lắm, nhưng chữ dì lại nói rất rõ.
Mỗi sáng Hạ Băng Khuynh tỉnh dậy đều có thể ăn bánh waffle của chị từ Mộ gia mang đến, kết hợp với nước trái cây tươi mới.
Cô xoa đầu bé, “Đc r, dì dậy r, chúng ta cùng ăn, đc k?”
“Đc.” Cô nhóc dùng sức gật đầu, miệng nhỏ như anh đào cười hài lòng, lộ ra răng sữa trắng tinh, 2 đồng điếu ẩn hiện, muốn dễ thương bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đây là vì s Hạ Băng Khuynh từ chối bao nhiêu lần nhưng cuối cùng cũng bị Hạ Vân Khuynh lấy đc chìa khóa phòng.
Cô k thể nói NO với con nít.
“Đi rửa mặt r ra ăn sáng” Hạ Vân Khuynh ôm Đóa Đóa lên hôn mạnh một cái.
Con gái mình luôn giỏi như v, quả thật là dễ thương chết ng, ai cũng k từ chối đc.
Có vũ khí lợi hại trong tay, thời gian này có thể tùy ý với phòng Hạ Băng Khuynh, muốn ở lại bao lâu cũng đc.
Hạ Băng Khuynh bất lực nhìn chị một cái.
Ng lớn như v có lúc còn ấu trĩ hơn con nít.
Cô quay ng vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Hạ Vân Khuynh cũng tính rời phòng ngủ, đi chuẩn bị đồ ăn sáng, nhưng vừa đi 2 bước đã bị Đóa Đóa kéo anh, “Mami, chú”
“Chú gì?” Bước chân Hạ Vân Khuynh dừng lại, nghi ngờ quay ng--
K xem k biết, xem cái liền bị dọa đến muốn tâm bệnh.
- -------- ----------